Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Biểu Muội Vạn Phúc - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-06-29 16:42:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gia Phù đỡ Bùi Hữu An đến bên giường ngồi xuống. Khi định gọi người mang trà nước vào hầu hạ, vừa quay người, khóe mắt liếc thấy trên tay áo trái của hắn có vết m.á.u thấm ra. Ánh mắt nàng dừng lại, kinh hãi: "Biểu ca, huynh bị thương sao?"

Bùi Hữu An vốn không uống rượu, nhưng đêm nay ở chính sảnh, các thổ ti lớn nhỏ ở Tây Nam đều có mặt. Ai nấy đều nâng chén cạn ly, khí phách ngút trời, tranh nhau kính rượu hắn, thịnh tình không thể chối từ, đành phá lệ uống một lần. Lúc này, hắn hơi không chịu nổi men rượu, theo hướng tay nàng chỉ, cúi đầu nhìn cánh tay mình, rồi ngẩng lên. Thấy nàng nhìn chằm chằm, đôi mắt mở to tròn xoe, thần sắc hoảng hốt, trong lòng bỗng ấm áp, an ủi nàng: "Chỉ rách chút da thôi, không phải bị thương, không sao."

Gia Phù vội la lên: "Máu chảy ra rồi mà huynh còn nói không sao!" Nàng quay người lấy ra lọ thuốc trị thương mà hắn đã từng thoa cho mình, rửa tay, rồi cầm lọ thuốc vội vàng chạy lại.

Vết rách trên cánh tay đã được xử lý từ trước, m.á.u cũng đã ngừng chảy. Chắc là do khí huyết cùng men rượu dâng lên, nên m.á.u mới từ từ rỉ ra một chút, không có vấn đề gì. Nhưng thấy nàng lo lắng sốt ruột như vậy, nhất quyết muốn thoa thuốc lại cho mình, hắn cũng không ngăn cản, ngồi yên bất động, lặng lẽ nhìn nàng bận rộn bên cạnh.

Gia Phù cởi áo ngoài cho hắn, xắn cao tay áo trong, cuối cùng cẩn thận cởi vòng băng cầm m.á.u mà thị vệ đã quấn trước đó. Nàng thấy trên cánh tay hắn có một vết thương dài khoảng vài tấc, m.á.u đang từ từ thấm ra.

Nàng vốn dĩ sợ nhất nhìn thấy vết thương m.á.u me be bét, nhưng lúc này, vết thương này lại như cứa vào chính mình, không hề cảm thấy đáng sợ, chỉ thấy xót xa vô cùng. Nàng cẩn thận thoa nhẹ thuốc cầm m.á.u lên cánh tay hắn, lại nhớ lại lần trước khi hắn thoa thuốc cho mình, lúc mới thoa vào có chút rát và đau, liền khẽ chu môi, ghé sát lại, nhẹ nhàng thổi vào vết thương của hắn.

Vết thương được nàng thổi vào mát lạnh, lại có chút ngứa, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua. Bùi Hữu An cố gắng chịu đựng, mới không rụt tay lại. Đầu và mặt nàng cũng rất gần hắn, lại rõ ràng ngửi thấy mùi hương thơm mát từ tóc và da nàng tỏa ra — mùi hương này hoàn toàn khác với mùi hương liệu cố ý mà hắn lần đầu tiên ngửi thấy từ nàng ở Quốc công phủ tại kinh đô năm ngoái. Nàng nhẹ nhàng, ấm áp và ngọt ngào, hắn dần dần dường như cũng bắt đầu quen với mùi hương này. Mỗi khi ngửi thấy, luôn khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

"Biểu ca huynh chịu khó một chút, lát nữa sẽ không đau nữa. Lần trước muội cũng vậy đó."

Nghe lời an ủi của nàng như đang dỗ dành mình, men rượu trong bụng Bùi Hữu An dường như lại dâng lên, say sưa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Gia Phù thoa thuốc xong, cẩn thận quấn lại băng, lại giúp hắn kéo ống tay áo đã vén lên xuống. Ngẩng đầu thấy hắn nhắm mắt, dường như tửu lượng không tốt, nàng vội vàng đỡ hắn nằm xuống. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào vai hắn, Bùi Hữu An chợt mở mắt, đưa tay nhẹ nhàng chặn lại, nói: "Biểu muội, ta có một chuyện, cần cùng muội nói."

Giọng điệu của hắn bỗng nhiên có thêm chút trang trọng.

Gia Phù dừng tay, khó hiểu ngẩng đôi mắt lên.

"Ngày mai chúng ta sẽ về. Sau khi đến nơi, ta sẽ sắp xếp người đưa muội về Tuyền Châu." Giọng hắn ôn hòa.

Ngực Gia Phù phảng phất bị đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đánh một cái, tim nàng "thịch" một tiếng chùng xuống, nàng đờ đẫn nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.

Bùi Hữu An khẽ cười: "Yên tâm đi, những việc ta đã hứa với muội trước đây, ta nhất định sẽ không quên."

Mặc dù biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ đưa mình đi, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, vẫn quá đột ngột.

Gia Phù thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhất thời lòng nàng rối bời như tơ vò. Hoàn hồn lại, nàng cố gắng nở một nụ cười: "Cảm ơn đại biểu ca... Chỉ là... bây giờ nhất định phải đưa muội đi sao?"

Bùi Hữu An không nhìn ánh mắt cầu khẩn của nàng, mà dùng sự im lặng để đáp lại.

Tim Gia Phù chìm xuống từng chút một.

"... Nhất định phải đi bây giờ sao? Không thể đợi thêm một thời gian nữa sao? Muội hứa sẽ nghe lời đại biểu ca, không giận dỗi huynh, không đánh nhau với người khác, cũng sẽ không làm huynh tức giận nữa..."

Giọng Gia Phù đã hơi nghẹn ngào.

Lại một đợt men rượu dâng trào. Cửa sổ đang mở, nhưng Bùi Hữu An vẫn cảm thấy ngột ngạt, cổ họng thắt lại, khó thở. Men say trong lồng n.g.ự.c càng lúc càng nồng.

Nàng nghĩ hắn đang giận dỗi...

Hắn lấy lại bình tĩnh.

Lý do đưa nàng đi, nói cho nàng biết cũng không sao. Chuyện đã xảy ra, không còn cách nào vãn hồi. Không bao lâu nữa, chưa kịp đợi nàng về đến Tuyền Châu, thiên hạ đã đều biết rồi.

Đây cũng là lý do tại sao cuộc điều đình hôm nay, hắn chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại.

"Không liên quan đến muội. Là Vương phủ bên đó xảy ra chút chuyện. Ta mới nhận được tin hôm qua, Hoàng thượng lấy cớ tế tổ, đặc cách triệu Thế tử vào kinh dự tế. Thế tử đã g.i.ế.c sứ giả, Vân Trung Vương không thể không khởi sự rồi."

Giọng Bùi Hữu An ôn hòa và bình tĩnh, như sợ sợ dọa tới nàng, lại như thể hắn đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, chỉ là trước đây không biết ngày đó sẽ đến cùng với cơ hội nào mà thôi.

Bây giờ, mọi thứ đã có câu trả lời.

Chỉ vài ngày trước, kinh thành lại có sứ giả đến, Hoàng đế triệu Vân Trung Vương thế tử Tiêu Dận Đường lập tức vào kinh. Mục đích vào kinh, tự nhiên là để giữ hắn làm con tin. Vân Trung Vương khi đó nhận chỉ, đang trì hoãn thì Tiêu Dận Đường phái người g.i.ế.c sứ giả, dùng cách này, thay phụ thân mình đưa ra quyết định.

Gia Phù sững sờ.

Nàng chỉ biết rằng cũng sắp đến lúc này, Hoàng đế sẽ gây khó dễ cho Vân Trung Vương, chiến sự bùng nổ, sau đó Vân Trung Vương vào kinh, đăng cơ xưng đế.

Nhưng nàng lại không biết nguyên nhân thực sự của sự việc.

Hóa ra đây chính là khởi đầu cho cơn ác mộng kiếp trước của nàng.

Bùi Hữu An nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, giọng càng thêm dịu dàng: "Nếu không nhầm, chiến sự sẽ sớm nổ ra. Ta không thể tiếp tục mang muội theo được nữa, nơi đây cũng không an toàn. Ngược lại, Tuyền Châu không phải là nơi quân sự trọng yếu, cũng xa rời vùng tranh chấp, sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, hẳn là một nơi yên bình. Muội về đó, sẽ có người bảo vệ muội và gia đình, có thể yên tâm."

Gia Phù không rõ hắn tính toán để ai bảo vệ mình, nhưng hắn nếu an bài, nàng tin rằng trong khoảng thời gian nàng trở về, người đó có lẽ thực sự có thể bảo vệ được nàng.

Nhưng trong tương lai gần thì sao? Khi Vân Trung Vương trở thành hoàng đế, Tiêu Dận Đường trở thành thái tử, quyền lực trong tay hắn sẽ thao túng mọi thứ. Đến lúc đó, nếu hắn vẫn chưa định buông tha mình, đối mặt với sức mạnh từ Thái tử, người mà Bùi Hữu An phái đi bảo vệ nàng, liệu có thể bảo vệ được nàng nữa không? Mà Bùi Hữu An khi đó, sẽ ở đâu?

Có lẽ, khả năng lớn nhất, chính là từ đây từ biệt, nàng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Bùi Hữu An nữa.

Nàng muốn biết bao được như lần đầu tiên gặp hắn ở trạm dịch, lao vào lòng nam tử này, gắt gao mà ôm lấy hắn, khẩn cầu hắn cho phép chính mình mãi được nương tựa dưới sự bảo vệ của hắn, đừng đẩy nàng ra khỏi thế giới của hắn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bieu-muoi-van-phuc/chuong-33.html.]

Nhưng nàng biết, đây là quyết định cuối cùng của hắn rồi, sẽ không thay đổi nữa.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn trầm mặc, một lát sau, dường như cơn say ập đến, hắn nằm xuống cùng với y phục chưa thay, nhắm mắt lại, dùng giọng bình tĩnh nói, nàng có thể về phòng rồi, hắn ở đây không cần nàng ở lại nữa.

Gia Phù thất hồn lạc phách trở về căn phòng liền kề với hắn, cả người bị một cảm giác như đại nạn sắp đến bao trùm lấy.

Biết những điều khủng khiếp sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng lại bất lực không thể thoát khỏi, trơ mắt nhìn nó từng bước từng bước đến gần mình, đây mới là nỗi sợ hãi lớn nhất.

Đêm đã khuya, phủ Thổ ti dần trở nên yên tĩnh. Gia Phù nín thở, ghé sát tai vào tường, lắng nghe mọi động tĩnh từ căn phòng bên cạnh.

Hắn say rồi, ngủ rất say. Gia Phù lắng nghe hồi lâu, không nghe thấy một tiếng động nào.

Nàng co ro ngồi bó gối ở góc giường, thân thể bất động trong bóng đêm. Cứ ngồi như vậy rất lâu, cuối cùng nàng cũng trèo xuống giường, nhẹ nhàng không tiếng động bước ra ngoài.

...

Bùi Hữu An đêm nay say rồi .

Khi mới về, men say có lẽ không quá nồng, nhưng từ khi đuổi nàng đi, tâm trạng trở nên u uất, sau đó, men say từ bốn phương tám hướng ập đến, hoàn toàn nhấn chìm hắn.

Cuối cùng, hắn thậm chí còn nằm mơ, mơ về một số chuyện cũ vụn vặt của một thiếu niên mười sáu tuổi năm xưa.

Năm đó, thiếu niên đỡ linh cữu cha từ chiến trường về kinh. Đêm khuya sau tang lễ, mang theo nỗi buồn, hắn đến thăm Tân phu nhân, người mẫu thân đang bệnh.

Người hầu nói Tân phu nhân vẫn ở tiểu linh đường, hắn tìm đến, nhìn thấy bóng lưng bà ấy.

Bà ấy một mình đối diện với bài vị của cha, bóng lưng bất động.

Thiếu niên đứng ở cửa linh đường, vừa định bước vào thì Tân phu nhân bỗng nhiên khẽ nguyền rủa bài vị, giọng nói đầy oán hận đến vậy.

"Mười sáu năm rồi!"

"Ông cái đồ nam nhân vô lương tâm!"

"Tôi đã nhận đứa dã chủng ông mang về từ bên ngoài làm nhi tử, nhìn nó cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về con trai tôi! Bây giờ ông lại c.h.ế.t như vậy?"

"Đáng ch·ết chính là nó! Tại sao nó vẫn chưa chết? Chẳng phải nói nó không sống quá mười tuổi sao? Bây giờ đã bao nhiêu năm rồi?"

Người góa phụ đáng thương, đắm chìm trong nỗi đau và oán hận vô tận của riêng mình, không hề hay biết thiếu niên đã từng đến, rồi lại lặng lẽ rời đi.

Thiếu niên trong giấc mơ này, địa vị cao quý, tài năng xuất chúng, trong mắt người khác, hắn là thiên chi kiêu tử, tiếc nuối duy nhất trong đời có lẽ là thể chất yếu ớt. Nhưng chỉ có chính thiếu niên đó biết, thân thể bệnh tật không phải là điều không thể nói ra của hắn, nỗi đau khó nói của hắn đến từ cách đối xử của mẫu thân.

Hắn bẩm sinh đã thông minh, khi những đứa trẻ cùng tuổi còn ngơ ngác, hắn đã có ấn tượng rằng Tân phu nhân không thích hắn. Không những không thích, mà còn chán ghét mãnh liệt. Trong thâm tâm, ánh mắt mà bà ấy từng nhìn hắn, sau này trong một thời gian dài, đã trở thành một cái bóng không thể xóa nhòa đi cùng hắn trưởng thành. Dù hắn có xuất sắc đến đâu, thậm chí, hắn càng xuất sắc, bà ấy càng khiến hắn cảm thấy một cảm xúc ghét bỏ. Nhưng trời sinh nội liễm, định trước hắn sẽ không bộc lộ bóng tối trong lòng cho người thứ hai biết, dù là trước mặt cha và bà nội, hắn cũng tuyệt đối không hé nửa lời. Chỉ cần bản thân biết là được.

Nhưng dù vậy, điều đó cũng không ngăn cản ý nguyện hàn gắn mối quan hệ với Tân phu nhân, đặc biệt là trong tình cảnh cha vừa mới qua đời.

Hồi nhỏ hắn cũng từng đoán, Tân phu nhân không thích hắn, có lẽ là vì hắn sức khỏe không tốt. Vì vậy hắn học y, luyện võ, hy vọng một ngày nào đó mình có thể như người khác, có một cơ thể khỏe mạnh.

Hắn không biết, Tân phu nhân không thích mình, nguyên nhân là vì thân thế mờ ám của hắn.

Hắn không phải là đích trưởng tử đường đường chính chính của nhà họ Bùi.

Hắn chỉ là một con riêng được cha hắn mang về từ bên ngoài.

Bí mật vô tình được biết này đã khiến thiếu niên mười sáu tuổi rơi vào sự phủ nhận bản thân và chán ghét. Tất cả những nhận thức mà hắn từng quen thuộc, trong một đêm, sụp đổ hoàn toàn.

Sau đó, ba tháng sau, vào một đêm khuya khi cha hắn sắp mãn tang, đã xảy ra sự việc ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn.

Một người thiếp của cha hắn, đêm khuya treo cổ tự tử trên một cái cây trước sân nhà hắn. Sáng hôm sau phát hiện thi thể, tin đồn bắt đầu lan truyền, có người nói đã thấy hắn làm nhục nàng ta, tiểu thiếp chắc là không chịu nổi nhục nhã, nên mới phẫn uất mà treo cổ trước cửa phòng hắn.

Hắn đã kết thúc quãng đời thiếu niên của mình bằng cách rời kinh.

Những gì không thuộc về hắn, trả lại là lẽ đương nhiên.

...

Sau khi trưởng thành, Bùi Hữu An vốn dĩ ngủ nông đã không còn mơ nữa.

Nhưng đêm nay, hắn lại chìm vào một giấc mơ không mấy vui vẻ. Trong giấc mơ, hắn trở lại thời thiếu niên trong mắt người ngoài thì hào nhoáng, nhưng đối với hắn chỉ còn lại sự kìm nén và u ám. Một thoáng ngẩn ngơ, thiếu niên đó dường như lại ngã xuống trong băng tuyết, xung quanh là tàn thi khô cốt, cảnh tượng như địa ngục. Hắn lúc nóng lúc lạnh, trong cơn mê man khó ngủ, trong hơi thở tràn ngập một mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp, ngọt ngào quen thuộc. Trong lòng hắn là sự mềm mại ấm áp, mọi u ám trong mơ dần bị xua tan đi, theo bản năng khao khát cảm giác ấm áp mềm mại này, truy đuổi trong mơ, lưu luyến không rời.

Khi Gia Phù bị Bùi Hữu An ôm vào lòng, nàng giật mình, thân thể cứng đờ một lát. Dần dần, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mang theo men rượu của hắn phả vào mặt mình, nàng mới nhận ra hắn chưa tỉnh. Thân thể nàng cuối cùng không kìm được run rẩy nhẹ, tim đập thình thịch, toàn thân nóng bừng.

Cứ vậy đi, không cần sĩ diện thì không cần nữa. Ôm lấy hắn không buông, đợi hắn tỉnh rượu.

Gia Phù hạ quyết tâm, lại xích lại gần hơn một chút, cho đến khi hoàn toàn co ro trong vòng tay hắn. Lông mi nàng run rẩy, từ từ nhắm mắt lại.

Loading...