Biển Cả Trong Núi Sâu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-10 10:26:56
Lượt xem: 406

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đây tôi chỉ có thể nép ngoài cửa sổ học trộm, giờ đây cũng được ngồi trong lớp học bài.

Học cũng thật vất vả.

Viết chữ chắc chắn không mệt bằng làm ruộng, nhưng đất đâu có trách móc khi tôi cuốc lệch hay khi cây non thiếu vài chiếc lá.

Giao diện điện thoại, phần mềm này nọ, tải xuống gì đó, tìm kiếm gì đó... tôi đau đầu không chịu nổi. Cái trợ lý ảo kia không hiểu phương ngữ, chỉ biết liên tục "hả hả hả".

Học chữ và điện thoại tôi tiếp thu chậm, nhưng nấu ăn thì tôi đã làm cả đời. Đến Tết, một mình chuẩn bị hai mươi món cũng chẳng phải chuyện hiếm, chiên xào hầm hấp tôi đều thành thạo, ngay cả giáo viên cũng khen tay nghề của tôi điêu luyện.

Giáo viên hỏi tôi, đã nấu giỏi thế sao còn đến lớp học nấu ăn, hay là muốn học vài món mới đổi vị cho gia đình.

Tôi bảo không phải.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi nói, tôi muốn quay video, trở thành blogger ẩm thực nên muốn học cách trang trí món ăn.

Con dâu cho tôi xem những video trên mạng, tôi thấy mình cũng làm được, không thua kém gì họ.

Nghe con dâu nói, nghề này còn kiếm được khá tiền.

Dù tôi thực sự không giỏi xoay xở với điện thoại, nhưng cũng không vội, cứ học từ những thứ dễ trước, quay phim hay biên tập thì từ từ học sau.

Giáo viên rất ngạc nhiên, cười bảo ở tuổi tôi rồi mà vẫn rất nỗ lực.

Tôi cười đáp, tôi chỉ già thôi, chứ đâu phải đã ch*t.

Miễn là con người ta còn sống, thì luôn có thể khiến cuộc đời mình trở nên hài hòa, như ý.

Thật kỳ diệu làm sao.

Chẳng bao lâu trước, tôi còn sống như xác không hồn trên núi, chỉ chờ ngày chôn xuống đất.

Hôm nay tôi đã nghĩ đến chuyện học trang trí món ăn, học chụp ảnh, muốn làm blogger ẩm thực, muốn kiếm tiền.

Biết đâu tôi cũng nên mua một căn nhà trong thành phố, ở gần nhà con trai và con dâu, biết đâu còn mua được căn nhà to đẹp hơn nhà chúng nó.

Biết đâu tôi sẽ nuôi một con mèo hoặc chó, con ch.ó vàng nhà bên cạnh thấy người là vẫy đuôi.

Biết đâu tôi sẽ trồng vài loại hoa trên ban công, hành cũng được, còn có thể ăn nữa.

Biết đâu…

Biết đâu…

Ngoại truyện 2: Biển cả trong núi sâu

*Đại Hải là biển cả

Mẹ tôi là người vĩ đại nhất mà tôi từng gặp trên đời.

Bà ôm tôi hát ru, luộc trứng cho tôi ăn, vác cuốc ra đồng cày xới, dường như không việc gì bà không làm được.

Tôi chưa bao giờ thấy mẹ rơi nước mắt.

Dù cuộc sống nghèo khó, dù bố thường xuyên bạo hành, bà vẫn lặng lẽ, chậm rãi, miệt mài làm việc không ngừng nghỉ, như một hòn đá câm lặng.

Tôi từng nghĩ, bà kiên cường vô cùng.

Cho đến một đêm, tôi thấy bà lén ra khỏi nhà, đốt vàng mã dưới gốc cây, miệng lẩm bẩm gì đó.

Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra tôi từng có một chị gái.

Chị ấy đã ch*t, bị chính tay bố chúng tôi dìm ch*t.

Lúc đó tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng, như có tảng đá lớn từ núi lăn xuống, đè nát xương sống khiến tôi không thể đứng thẳng, đau đớn đến nghẹt thở.

Tôi không kìm được, lao vào nhà, bố vẫn say khướt, tôi cầm chai rượu dưới đất đập thẳng vào đầu ông ta.

Khi mẹ về, chỉ thấy tôi và người chồng say xỉn đánh nhau tơi bời.

Bố tuy say nhưng tôi còn quá nhỏ, sức lực chênh lệch.

Nên kết cục là tôi bị đè xuống đất, bị đánh gãy hai chiếc răng.

Mẹ đứng chắn cho tôi, nhưng vẫn bắt tôi xin lỗi.

Bà không biết tại sao tôi làm vậy.

Bà chỉ biết, tôi như thế là sai.

Trong lòng tôi lúc ấy nảy ra một ý nghĩ kinh khủng.

Mẹ tôi, không phải bà kiên cường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bien-ca-trong-nui-sau/chuong-6.html.]

Mà là trái tim bà đã ch*t, không còn cảm nhận được nỗi đau.

Ngày tôi thi đỗ đại học, lần đầu tiên bà khóc trước mặt tôi.

Bà gọi tên tôi, bắt tôi đi xem biển, xem có xanh như trong giấc mơ của bà không.

Phải miêu tả ánh mắt bà lúc ấy thế nào đây?

Như đám cỏ khô héo úa bỗng hồi sinh.

Nhưng phần héo úa là bà.

Còn phần hồi sinh lại là tôi.

Sau này bố liệt giường, mẹ chăm sóc chu đáo hết lòng, tôi bảo tôi không học nữa, sẽ về phụ giúp mẹ, bà liền tát tôi một cái.

Bà nói, cả đời bà đã hết hy vọng rồi.

Bà nói, tôi chính là hy vọng của bà.

Vì thế tôi ra sức học hành, tranh thủ từng phút để kiếm tiền.

Tôi nói, chắc chắn phải cho mẹ một cuộc sống tốt đẹp.

Sau này, công việc của tôi ổn định, ngày càng thăng tiến, chuyện đầu tiên tôi muốn làm là đón mẹ lên thành phố.

Nhưng bà lại từ chối.

Tôi đã dùng hết lời lẽ thuyết phục nhưng bà vẫn không lay chuyển.

Bà nói, bà đã sống cả đời trong núi, không thể rời khỏi nơi này.

Tôi biết, bà sợ làm phiền tôi.

Tôi quyết tâm, quyết định kiếm thật nhiều tiền, đợi khi tôi mua được căn nhà lớn hơn, có mức lương cao hơn, chắc chắn bà sẽ yên tâm chuyển lên thành phố.

Tôi đoán lúc đó tôi đã hơi điên rồi.

Tôi tiếp khách uống rượu đến mức nôn ra máu, làm thêm giờ, thức đêm là chuyện thường ngày, lúc tỉnh táo thì như liều mạng, lúc ngủ thì như mộng du.

Tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền.

Tôi đã gặp Trân Trân vào trong tình cảnh đó.

Lúc đó, tôi bị mất hai cái răng, cả người nồng nặc mùi rượu, mắt đỏ ngầu, quầng thâm như gấu trúc.

Tôi nghĩ cô ấy có thể yêu tôi trong tình cảnh đó, chắc chắn là do số mệnh an bài.

Mặc dù cô ấy cứ khăng khăng là do tôi mặt dày.

Dù sao đi nữa.

Tôi rất may mắn khi gặp được cô ấy.

Người con gái thiện lương như thế, bao dung như thế.

Tôi thậm chí có thể trút hết tâm sự trong lòng với cô ấy.

Cô ấy nói, tôi phải chăm sóc bản thân mình trước, nếu không ai có thể tin tôi còn sức để chăm sóc người khác?

Đi làm lại răng, ngủ bù, khôi phục lại khả năng cảm nhận hạnh phúc.

Cô ấy lại nói, đừng luôn nghĩ rằng mẹ chỉ có thể dựa vào tôi, không ai muốn trở thành gánh nặng cả.

Đừng cõng bà đi tiếp, hãy đỡ bà một tay, để bà tự đứng dậy và bước đi.

Tôi nghĩ, trên đời này hiếm có ai may mắn hơn tôi.

Mẹ tôi và vợ tôi, đều là những người rất tốt, rất tốt.

- Hết -

💖👋 Bộ này cũng hay nè:

Sau khi em trai ra đời, tôi bị ba mẹ bỏ lại cho ông nội.

Sau đó, tôi bị bệnh nặng, mẹ nói: "Chết cũng do số của nó thôi."

May mắn thay, tôi không chết, còn thi đỗ đại học.

Mẹ lại nắm tay tôi, vô cùng ân cần: "Nếu không phải vì mẹ dạy con tự lập từ nhỏ, sao con có được thành công như bây giờ?"

“Chờ Ngày Tường Vi Nở Rộ” trong nhà tui nhennn

Loading...