Biển Cả Trong Núi Sâu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-10 10:26:46
Lượt xem: 75
Tôi là mẹ chồng độc ác, từ khi con dâu tôi về nhà, tôi nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt con bé.
Con bé luôn ngủ đến tận trưa, cũng chẳng bao giờ chịu tìm việc để làm.
Tôi mắng con bé là quỷ lười, sâu mọt, vô dụng.
“Hồi xưa tôi vừa sinh con xong, tôi chỉ thở một hơi rồi đã xuống ruộng làm việc!”
“Giữa mùa đông lạnh giá, tôi cũng chẳng được nghỉ ngơi, phải ra sông giặt quần áo, ngã xuống sông suýt ch*t đuối!”
“Khó khăn lắm mới bò lên được bờ, về nhà lại lên cơn sốt cao nhưng vẫn phải dậy từ sáng sớm để nấu cơm.”
“Thế mà bố nó còn chê tôi bỏ nhiều muối, cầm gậy chốt cửa đập thẳng vào đầu tôi!”
Con dâu tôi ngây người nhìn tôi, đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên trán tôi, hai hàng nước mắt chảy dài.
“Mẹ đã chịu bao nhiêu ấm ức vậy.”
Tôi muốn nói "Ai mà chẳng phải trải qua như thế?", nhưng lời nói lại nghẹn lại trong họng.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Như một cơn sương mù bỗng nhiên xuất hiện giữa núi hoang, đôi mắt khô cằn của tôi bỗng ẩm ướt.
Cả đời tôi chịu khổ nên tôi nghĩ khổ cực là chuyện bình thường.
Cho đến hôm nay, có một người, đã rơi nước mắt thay tôi.
Con bé nói, tôi đã chịu quá nhiều ấm ức rồi.
01
Tôi thật sự không hiểu con trai tôi đã mù quáng thế nào, lại cưới về một cô công chúa bảo bối như thế!
Con trai tôi tên là Đại Hải, vợ của nó tên là Trân Trân, trước đây hai vợ chồng nó sống ở thành phố, còn tôi sống trong ngôi nhà cũ trên núi, bình thường chẳng liên lạc gì nhiều nên tôi chỉ có chút ấn tượng mơ hồ về đứa con dâu này.
Năm nay là dịp đi tảo mộ cho bố nó, thằng nhóc mới đưa vợ về nhà ở vài ngày.
Tụi nó đến vào buổi tối, tôi đã nấu một mâm cơm thịnh soạn nhưng con dâu tôi lại nhăn mặt, đẩy bát đũa trước mặt ra: “Sao toàn là đồ dầu mỡ thế này, ngồi xe cả ngày, con đau đầu, thật sự chẳng muốn ăn.”
“Ở nhà có bánh mì không ạ? Nếu có thêm ít mứt để phết lên thì càng tốt.”
Tôi lạnh lùng lấy từ trong nồi ra hai cái màn thầu, lại ném một lọ tương ớt tới trước mặt con bé: “Không có thứ cao cấp đấy, chỉ có cái này, ăn hay không tùy cô.”
Con dâu tôi nhíu mày, rõ ràng là hơi tức giận: “Không có thì thôi, sao mẹ phải nặng tay thế làm gì?”
Con trai tôi vội vàng đứng ra hòa giải.
“Ớt cũng là quả mà, tương ớt sao không thể coi là mứt được? Màn thầu cũng làm từ bột ngũ cốc, gọi là bánh mì không đường kiểu Trung Quốc cũng chẳng sai.”
“Màn thầu kẹp tương ớt, sao lại không thể coi là bánh mì phết mứt được chứ?”
Con dâu cố gắng nghiêm mặt trừng mắt nhìn nó, nhưng lại không nhịn được bật cười thành tiếng, cuối cùng cũng thử một miếng, khá ngạc nhiên: “Cũng ngon đấy chứ, mẹ ơi, tương ớt này làm thế nào vậy? Mẹ dạy con với.”
Tôi không đáp lại, lặng lẽ ăn xong bữa cơm.
Con dâu ăn xong liền ra ngoài sân đi dạo, con trai giúp tôi dọn dẹp bát đũa, khẽ nói: “Mẹ ơi, Chân Chân từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố, khác với nhà mình, con bé quen ăn những thứ đó rồi, không phải cố ý tỏ thái độ với mẹ đâu.”
Hừ, chỉ biết bênh vợ!
Càng nhìn con dâu tôi càng thấy không ưa.
Đêm khuya gió núi lạnh lẽo, con bé gầy như cây sậy, lại còn kéo con trai chạy lên núi, bảo là đi xem đom đóm gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bien-ca-trong-nui-sau/chuong-1.html.]
Con trai cũng chiều theo, láo nháo với con bé, hai đứa nó nắm tay nhau bước ra ngoài.
Tôi đuổi theo sau, hét lớn: “Trời tối rồi! Đừng lên núi! Coi chừng bị sói tha mất!”
Con trai khoát tay liên tục: “Không sao đâu, thời đại nào rồi, trên núi làm gì còn sói nữa!”
Con dâu cũng hô lớn: “Không sao đâu! Mẹ cứ về ngủ trước đi! Tụi con mang chìa khóa rồi, không phải lo!”
Sao mà tôi không lo được!
Nằm trên giường trằn trọc mãi, đến đêm nghe tiếng mở cửa và tiếng cười đùa của hai đứa nó, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng càng thêm trách con dâu toàn gây chuyện.
Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, tôi đã nấu xong cơm, gọi hai lần mà không ai trả lời.
Mãi đến lần gọi thứ ba, con trai tôi mới thức dậy, vừa ngáp vừa nói: "Mẹ, chúng ta ăn trước đi, Trân Trân còn muốn ngủ thêm một lát."
Tôi lập tức phản đối: "Sao được! Nó về nhà mẹ đẻ mà kể chuyện chúng ta ăn cơm không đợi nó, người ta lại tưởng nhà mình hà khắc với nó!"
Tôi lại bước vào phòng, gọi hai lần, con bé chỉ kéo chăn trùm lên đầu: "Không dậy, không dậy, đã bảo không dậy rồi! Để con ngủ thêm một lát!"
Tôi bực tức, giật phăng chăn, con bé mới chịu ngồi dậy, tóc tai rối bù, ánh mắt đầy phẫn nộ: "Mẹ làm gì vậy!"
Lại còn dám giận trước?
Tôi cũng nổi giận: "Tôi nấu cơm xong cả rồi, gọi cô mà cô còn không chịu đi ăn? Đồ quỷ lười!"
Con bé chỉ tay vào tôi, run rẩy vì tức giận: "Bà mắng tôi là gì?"
Tôi chống nạnh, lớn tiếng: "Tôi mắng cô đấy! Đồ quỷ lười! Đồ sâu mọt! Đồ vô dụng!"
“Hồi xưa tôi vừa sinh con xong, tôi chỉ thở một hơi rồi đã xuống ruộng làm việc!”
“Giữa mùa đông lạnh giá, tôi cũng chẳng được nghỉ ngơi, phải ra sông giặt quần áo, ngã xuống sông suýt ch*t đuối!”
“Khó khăn lắm mới bò lên được bờ, về nhà lại lên cơn sốt cao nhưng vẫn phải dậy từ sáng sớm để nấu cơm.”
“Thế mà bố nó còn chê tôi bỏ nhiều muối, cầm gậy chốt cửa đập thẳng vào đầu tôi!”
Tôi định nói tiếp nhưng lời đột nhiên nghẹn lại trong họng.
Con bé ngây ngốc nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã.
Trong mắt con bé, thứ lộ ra lại là đau lòng.
02
Con dâu khóc trước mặt tôi, thực sự tôi có chút bối rối.
Đặc biệt là khi con bé vừa khóc vừa đưa tay gạt những sợi tóc mai trên trán tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết sẹo đã nhạt màu từ lâu.
"Mẹ đã chịu bao nhiêu ấm ức vậy."
Tôi muốn nói "Có gì đâu, ai chẳng phải trải qua như vậy?”.
Tôi muốn nói "Tôi còn may mắn chán! Hồi đó ngày nào cũng có người bị chồng đánh ch*t!."
Tôi muốn nói "Giờ biết mình đang được hưởng phúc thế nào rồi chứ?."
Nhưng tôi không nói ra được.
Trong họng tôi như có gì đó nghẹn lại, trong chốc lát, mắt tôi mờ đi vì nước mắt.
Đúng lúc đó, con trai tôi nghe tiếng động liền đẩy cửa bước vào, trên mặt đầy vẻ lo lắng.