BỆ HẠ, BÀN TAY VÀNG CỦA NGÀI ONLINE RỒI! - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-04 09:59:06
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tê Ngô giơ tay xoa mặt. Dù đã bôi thuốc, lúc này vẫn còn cảm thấy rát rát. Hắn hiểu tính cô cô mình quá rõ. Là người nóng nảy, chuyện gì cũng chẳng giấu được trong lòng, đã giận là lập tức nổi đóa. Nghĩ vậy, hắn liền gật đầu đáp:
“Được.”
Tiêu Yến thừa biết chuyện này có lẽ cũng chẳng tra ra được gì, nhưng hắn vẫn muốn thử xem có thể tìm được chút manh mối vạch trần Chung Quý phi hay không.
Việt Đế trở về cung, tiếng nhạc cung đình vang rền, các quan lại tề tựu ra nghênh đón.
Xuân đến, vạn vật sinh sôi, để cầu cho năm mới mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, hoàng đế tổ chức một yến tiệc trong cung, mời các đại thần, quý tộc cùng dự.
Từ sau khi Hoàng hậu qua đời, cả nước để tang, hoàng cung cũng đã lâu không có đại yến mừng lễ. Vì vậy lần này dù buổi tiệc được tổ chức đơn giản, vẫn mang theo không khí náo nhiệt đặc biệt.
Chung Quý phi dẫn theo hai vị hoàng tử và công chúa nhỏ chậm rãi tiến vào. Đôi mắt nàng long lanh như nước, khẽ dừng trên người Việt Đế, nở nụ cười dịu dàng. Ánh sáng từ đèn cung đình đan xen phản chiếu, làm nổi bật khuôn mặt trắng mịn, mềm mại của nàng. Nàng bước từng bước uyển chuyển, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh hoàng đế.
Khương Hiền phi nhìn cảnh ấy, hừ lạnh một tiếng.
Nàng vốn không ưa nổi cái kiểu “giả vờ yếu đuối” của Chung Quý phi trước mặt bệ hạ. Ngoài mặt thì dịu dàng nũng nịu, trong lòng ai mà biết có bao nhiêu mưu tính?
Một kẻ như thế, đến cả đầu ngón tay của Hoàng hậu tỷ tỷ. À không, chỉ một sợi tóc thôi, cũng không thể sánh bằng!
Nghĩ tới đây, nàng vô thức quay sang nhìn Tiêu Yến. Vừa nhìn qua, nàng khẽ giật mình.
Đôi mắt đen láy sáng rực của Yến Nhi, lúc này… đang tràn ngập sự căm ghét.
Nàng theo ánh mắt hắn nhìn sang, dừng lại ở phía Chung Quý phi.
Tiêu Yến vẫn còn nhỏ, nàng thường ngày cũng dạy hắn phải tránh xa Chung Quý phi, tránh xa Thanh Ninh Cung. Nhưng không ngờ, hắn tuổi còn bé mà trong lòng đã sinh ra thứ cảm xúc nặng nề đến thế.
Khương Hiền phi bắt đầu nghi ngờ chính mình:
Chẳng lẽ cách giáo dục của mình đã sai?
Chung Quý phi cũng cảm nhận được ánh nhìn của Tiêu Yến. Đừng tưởng nàng lúc này mặt mày điềm tĩnh, thực ra trong lòng đang đầy bất an và nghi hoặc.
Chính nàng đã ra tay, nàng hiểu rõ thủ hạ của mình nặng tay thế nào, mới yên tâm giao lại cho Chu Nguyên xử lý nốt. Nàng cố ý để hắn còn thoi thóp một hơi, để trải qua cảm giác vùng vẫy bên bờ cái chết. Những vết thương đó, cho dù có thần y cũng khó mà cứu nổi. Dù có giữ được mạng, thì cũng chỉ là phế nhân.
Vậy mà giờ đây nhìn Tiêu Yến hắn như thể vừa được tái sinh. Cả người tràn đầy sức sống, không hề có dấu vết tổn thương nào.
Chung Quý phi bắt đầu hoài nghi: Người này, thật sự là Tam hoàng tử sao?
Hay là có kẻ đã đưa người khác giả mạo?
Nhưng là ai?
Ai biết mà làm?
Từ lúc hắn biến mất đến lúc được tìm thấy, chỉ mới nửa ngày! Khương Tâm Nhu không thể nào hành động nhanh đến vậy, càng không có lý do để lập tức tìm người đóng thế.
Chung Quý phi đột nhiên đứng dậy, cười nhẹ:
“Giờ đây ta chỉ cầu cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, cũng không quên ghi nhớ công lao của cố Hoàng hậu đối với Đại Càn. Nghe nói tiên Hoàng hậu lúc sinh thời rất thích nghe sáo. Không biết Tam điện hạ có thể thổi một khúc, để an ủi người trên trời?”
Lời vừa dứt, cả yến tiệc lặng đi.
Các đại thần, quý tộc ai nấy đều từng nghe rằng sau khi Hoàng hậu mất, Tam hoàng tử vì đau buồn mà trở nên trầm mặc, bỏ ăn bỏ uống đến mức thân thể gầy yếu. Hôm nay vừa thấy hắn có vẻ khí sắc không tệ, còn tưởng hắn đã nguôi ngoai.
Không ngờ Chung Quý phi lại khơi lại chuyện cũ…
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tiêu Yến.
Còn nhỏ tuổi, nhưng hắn ngồi đó với gương mặt điềm tĩnh, sắc mặt không đổi, không để lộ chút cảm xúc nào.
Khương Hiền phi thầm cười lạnh trong lòng: Chung quý phi quả nhiên không có hảo tâm. Biết rõ Tiểu Yến Nhi hôm nay tâm trạng yên ổn, lại cố tình nhắc lại chuyện thương tâm trước mặt mọi người. Loại người như vậy… há chẳng đáng để hận sao?
“Chung Ớt Lan, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang toan tính điều gì! Ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Việt Đế đã khẽ phất tay ngăn lại.
Hắn trong lòng vẫn luôn áy náy với cố Hoàng hậu, nên đối với Tam hoàng tử càng thêm phần thương xót. Giờ Chung quý phi bỗng đề cập việc này giữa yến tiệc, quả thật khiến hắn không thể tán thành. Nàng vốn là người biết cách nhìn sắc mặt đoán ý người, sao hôm nay lại lỗ mãng đến vậy, không nghĩ tới cảm thụ của hoàng nhi?
Thấy ánh mắt không vui của đế vương, Chung quý phi chột dạ, vội vàng ngồi xuống, không dám nói thêm lời nào.
Tiêu Yến, sau biến cố lần ấy, như thể đã lớn khôn hẳn. Một lần lướt qua cõi chết, đã khiến lòng hắn như bị xé toang rồi tái kết, cảnh giới nội tâm cũng đổi khác từ đó.
Hắn chậm rãi đứng lên, gật đầu đáp:
“Lời Chung quý phi nói cũng không sai. Nhi thần tưởng nhớ mẫu hậu, đương nhiên nguyện lòng dâng một khúc nhạc tưởng niệm.”
Nói rồi, liền sai Chu Tề Hoan đi lấy chiếc huân yêu quý năm xưa của Hoàng hậu.
Hoàng hậu thuở thiếu thời từng theo phụ chinh chiến sa trường, tận mắt chứng kiến biết bao binh lính tử trận, từng thấy cả thành trì của địch đổ nát, bao gia đình ly tán, tan cửa nát nhà. Bà yêu âm huân, thứ âm thanh trầm lắng, miên man, mang theo nỗi sầu nhân thế, bi ca cho sinh ly tử biệt. Đó là loại âm thanh không mấy người ưa thích, bởi nó không vui tươi, không rộn rã như những khúc nhạc khác. Nhưng muốn diễn tả nỗi tưởng niệm đau đáu thì không nhạc khí nào hơn được huân.
Tiêu Yến nhận lấy huân từ tay Chu Tề Hoan, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn chạm trổ tinh xảo bên ngoài. Một dòng ký ức tràn về, nhưng không còn là bi thương dằn vặt, mà là một loại kiên cường, như có ánh sáng rọi vào tim.
Không thể phụ lòng mẫu hậu.
Phải sống thật tốt.
Phải mạnh mẽ, khiến người yên lòng nơi suối vàng.
Hắn còn nhớ rõ, khi mẫu hậu lìa đời, bà nắm tay hắn, không rơi lệ. Nhưng hắn thì khóc.
Mẫu hậu khi ấy nói:
“Yến Nhi, đời này có ngươi, mẫu hậu không hối tiếc.”
“Yến Nhi, dù mẫu hậu đi rồi, ngươi còn có phụ hoàng, có ông ngoại yêu thương ngươi, có cả nhà họ Tạ, có rất nhiều thúc bá, người thân ái ngươi.”
“Yến Nhi, ngươi không được chìm đắm trong đau thương.”
“Ngươi còn có lê dân Đại Càn, còn có Bắc cảnh chưa yên, ngươi phải bảo vệ họ, giữ thiên hạ thái bình.”
“Yến Nhi, nhớ kỹ lời mẫu hậu.”
Trưởng thành. Mạnh mẽ. Bảo hộ chúng sinh. Giữ yên thiên hạ.
Mẫu hậu, nhi thần… ghi lòng tạc dạ.
Tiếng huân khẽ vang lên, ngân dài giữa đại điện, dư âm như gió xuân thổi qua lòng người. Khúc nhạc kết thúc, cả yến tiệc chìm trong lặng im.
Việt Đế hai mắt hoe đỏ, lệ nóng bất giác rơi. Trong lòng hắn, lại hiện về những năm tháng chinh chiến bên Hoàng hậu năm xưa, là nàng, chính nàng vì cứu hắn mà mang trọng thương, bệnh lâu không khỏi, thuốc thang vô hiệu, tuổi chưa trung niên đã rời nhân thế. Là hắn thiếu nợ nàng, là hắn phụ nàng!
Lúc nhìn lại Tiêu Yến, lòng trăm mối cảm xúc: yêu thương, áy náy, đau lòng… và càng thêm quyết tâm ban cho hắn tất cả yêu chiều.
Chung Ớt Lan nhìn chằm chằm Tiêu Yến, mặt mày tái nhợt.
“Mẫu phi, ngài làm sao vậy?” Đại hoàng tử Tiêu Mặc lo lắng hỏi khi thấy mẫu phi biến sắc mà không rõ nguyên cớ.
Chung quý phi nắm tay Tiêu Mặc, đưa mắt nhìn sang Nhị hoàng tử Tiêu Thư và tiểu công chúa Tiêu Huy, thần sắc dần khôi phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/be-ha-ban-tay-vang-cua-ngai-online-roi/chuong-9.html.]
Chỉ cần nàng ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu, vậy thì con nàng chính là con chính thất, là người nối ngôi chính danh. Tiêu Yến có Tạ gia thì sao? Mặc nhi tuổi lớn hơn, lại có Thừa tướng nâng đỡ.
Nghĩ vậy, lòng nàng lại khôi phục vài phần tự tin. Nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Tiêu Yến. Thấy hắn không chút thương tổn, khí sắc an ổn, nội tâm nàng lại như có gai cắm, mãi không yên.
Về đến Thanh Ninh cung, nàng lập tức đem mọi việc kể lại cho Chu Nguyên, dặn hắn theo dõi sát sao Càn Hoa điện cùng Đức Cao cung. Đến canh ba đêm ấy, dù đã đốt hương an thần, uống canh dưỡng tâm, nàng vẫn trằn trọc không yên, mãi không thể ngủ được.
Bên kia, Tiêu Yến vừa về đến cung, Khương Tê Ngô lập tức vào báo:
“Ngày hôm đó ở Ngự Hoa Viên, có cung nữ quét dọn nói trông thấy một thái giám chừng hai mươi tuổi vác một bao tải màu tím. Ti thần đã đi dò xét, nhưng chẳng tìm được ai giống như mô tả.”
Tiêu Yến trầm ngâm. Hắn vẫn nhớ ngày ấy, khi còn mơ hồ nửa mê nửa tỉnh, có hai người nói chuyện với nhau. Trong đó, có một giọng còn rất trẻcó lẽ chính là kẻ đó.
“Việc này không cần tra nữa.” Hắn nói.
Nam Cung Tư Uyển
Khương Tê Ngô bật cười:
“Gì thế này, sao dạo này ngươi giống hệt ông cụ non vậy?”
Tiêu Yến ngửa đầu, nghiêm túc đáp:
“Ta trưởng thành rồi.”
Tỷ tỷ mạnh mẽ như vậy, ta… cũng phải trở nên thật mạnh mẽ mới được.
Từ sau đêm yến hội ấy, Chung quý phi liền mấy ngày không yên giấc, sắc mặt tiều tụy, chẳng bao lâu thì sinh bệnh.
Nàng dần phát hiện, từ hôm đó trở đi, Đức Cao Cung và Càn Hoa Điện đối với người của nàng đều đề phòng nghiêm ngặt như nước đổ không lọt. Không chỉ gia tăng thị vệ canh phòng, ngay cả cung nhân hầu hạ cũng bị thay đổi gần hết. Trong lòng nàng nảy sinh hoài nghi, chẳng rõ liệu Tiêu Yến tiểu tử kia rốt cuộc có thưa gì với Việt Đế hay không.
Sau đó, vài lần mưu sát, đầu độc đều âm thầm thất bại. Ngày qua ngày, Tiêu Yến càng lúc càng trút bỏ vẻ non nớt, ngày một trưởng thành. Mỗi lần nàng chạm mặt hắn, thấy gương mặt kia mỉm cười như không, ánh mắt tựa như đã nhìn thấu mọi mưu đồ trong thiên hạ, khiến lòng nàng như có kim châm, không thể động thủ được.
Cứ thế mãi, nàng dần trở nên bất lực mà đáng sợ hơn cả là, đối mặt với một thiếu niên mới mười lăm tuổi, nàng lại bắt đầu lo được lo mất, không dám khinh suất.
Những năm qua, đủ loại bày mưu tính kế dạy nàng hiểu rằng nếu không nắm chắc mười phần, thì mưu sâu kế hiểm, cuối cùng cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông.
Huống hồ, ân sủng của bệ hạ đối với nàng nay đã chẳng còn sánh được như xưa.
Mấy năm nay, nàng âm thầm bày mưu, cho Đại hoàng tử Tiêu Mặc xuất hiện trước dân chúng với hình tượng nhân hậu, yêu dân; triều đình lại ra sức kết giao các quan lại, thu về vô số sự hậu thuẫn. Chỉ tiếc rằng, khắp nơi dâng tấu gián nghị yêu cầu lập hậu, năm năm trôi qua, Việt Đế vẫn chưa từng lay động, tuyệt không nhắc đến chuyện phong hậu.
Trong hậu cung, ai nấy đều coi nàng là người có hy vọng cao nhất trở thành Hoàng hậu, vậy mà nay lại hóa trò cười trong mắt thiên hạ.
Giờ quốc thái dân an, bá tánh yên ổn, các hoàng tử đều đã lớn khôn. Triều thần lại bắt đầu dâng sớ gián nghị yêu cầu lập Trữ quân.
Từ xưa, lập đích chẳng lập thứ, lập trưởng chẳng lập ấu. Trong thư phòng, Việt Đế đột ngột ném tấu chương xuống đất, cười nhạt:
“Hiện giờ lập hậu, lập trữ, sớ cứ lần lượt dâng tới, bọn họ nghĩ gì, trẫm há lại không rõ?”
Ngự tiền đại nội tổng quản, Ngô công công, vội cúi người nhặt lại, cung kính đặt lên án thư:
“Bệ hạ, xin người chớ để tổn hại long thể.”
Việt Đế lại cười lạnh:
“Hiện giờ người gián nghị lập Yến Nhi, lập Mặc Nhi, số lượng không kém nhau. Hầu Hoa, ngươi thấy thế nào?”
Ngô công công nghe vậy vội vàng quỳ xuống:
“Bệ hạ, ngài hủy lão nô rồi! Lão nô chỉ là nội thị, nào dám luận bàn chuyện quốc gia đại sự… Huống chi, đây lại là chuyện lập Trữ trọng đại thế này!”
Việt Đế lắc đầu cười nhạt, không tiếp tục hỏi nữa.
“Thôi thôi, không ép ngươi. Gần đây có nhận được thư từ Bắc Cảnh bên kia lại bất ổn. Mau đi mời Vệ Quốc Công vào cung, trẫm có chuyện quan trọng thương nghị.”
“Tuân chỉ. Nô tài lập tức đi mời.”
Từ bốn năm trước, khi Vệ Quốc Công Tạ Định Phương đại thắng trở về, Tiêu Yến thường ở lại phủ ông ngoại, theo học binh pháp thao lược. Bốn năm qua, không chỉ thỉnh danh sư học nghệ, luyện võ công, nay tuy mới mười lăm tuổi, nhưng đã vang danh kinh thành là văn võ song toàn, tài năng xuất chúng.
Lại thêm dung mạo tuấn mỹ, mỗi khi cưỡi ngựa đen hãn huyết phi vút qua phố phường, giống như kinh hồng thoáng qua, khiến nữ tử khắp kinh thành hồn xiêu phách lạc, bao người âm thầm thề nguyện, mong một ngày may mắn vào được phủ Tam hoàng tử, trở thành người bên gối hắn.
Vệ Quốc Công sau khi được triệu vào cung, cùng Việt Đế mật nghị hồi lâu tới tận tối, mãi khi Chung quý phi thấy xe ngựa rời khỏi cung mới thở phào.
Sáng hôm sau lâm triều, khi nhắc đến tình hình quân vụ phía Bắc, Vệ Quốc Công dâng tấu, nguyện một lần nữa xuất chinh, thỉnh đem Tam hoàng tử Tiêu Yến cùng theo, để rèn luyện trên sa trường.
Năm năm trước, Vệ Quốc Công từng dẫn năm vạn đại quân Bắc chinh, thu về hai tòa thành Phong Châu, Võ Quận, dựng thành lũy, giữ vững biên giới. Nhưng nay, địch quân Bắc Cảnh lại ngóc đầu, cải tiến cả vũ khí lẫn chiến pháp, triều đình thủ thành đã không chống đỡ nổi, biên cảnh nguy ngập.
Đề nghị vừa nêu ra, triều thần lập tức nghị luận sôi nổi.
Có người lo Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, chiến trường đao kiếm vô tình, há có thể để hắn mạo hiểm như vậy?
Lại có người viện dẫn rằng, năm xưa Việt Đế khi bằng tuổi hắn đã xông pha nơi trận mạc, nay Tam hoàng tử nên noi gương tiên vương.
Lại có người thầm lo nếu chuyến này Tiêu Yến lập quân công, lại có thân phận con chính thất, thêm vào đó là Vệ Quốc Công Tạ gia, An Quốc Công Khương gia cùng hàng loạt đại thần đứng sau… thì vị trí Thái tử e rằng đã định sẵn.
Mặc cho bá quan phân tranh tranh luận, cuối cùng Việt Đế gật đầu đồng ý, khiến cả triều sôi sục. Ai nấy đều ngầm hiểu ngai vàng tương lai, rất có thể đã thuộc về Tam hoàng tử Tiêu Yến.
Tin truyền về, Chung quý phi cùng Tiêu Mặc sắc mặt đại biến, toàn thân rơi vào hoảng loạn.
Lý tướng quốc nhanh chóng mật đàm cùng Đại hoàng tử.
“Ngài nói gì? Ngài muốn ám sát Tiêu Yến?”
Tiêu Mặc nghe xong, cả kinh. Hắn tuy khát vọng ngôi Thái tử, tuy hận Tiêu Yến từ lâu, hận hắn tài hoa hơn mình, hận hắn có đại tộc Tạ gia hậu thuẫn, hận hắn chỉ cần một nụ cười cũng được bách quan ủng hộ…
Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng hắn.
Dù sao, hai người là huynh đệ cùng một huyết thống.
Lý tướng quốc mặt cười mà mắt lạnh:
“Thế nào? Điện hạ sợ rồi?”
Ngoài phòng, tiếng mưa rơi tí tách như kim châm lên tim.
Lý tướng quốc nhàn nhã nói tiếp:
“Không phải hắn chết, thì là ngươi mất tất cả.”
Tiêu Mặc nắm chặt tay, run lên, rồi… từ từ thả ra.
Cuối cùng, chỉ im lặng gật đầu.
Lý tướng quốc mỉm cười, cúi người thi lễ:
“Chiến trường hỗn loạn, đến khi ấy… tai nạn khó tránh khỏi.”
Nói đến đây, ông ta dừng một chút, rồi lại mỉm cười đầy nếp nhăn, đôi mắt khẽ nheo lại che giấu hàn ý:
“Điện hạ, trời tạnh rồi. Vi thần cáo lui.”