Hôm nay là thứ tư, Đàn Linh Âm khỏi cổng trường, cần đầu cũng Đàn Nhã Nguyệt đang phía .
Chú Trịnh mở cửa xe cho cô, nhưng cô đột ngột đầu về phía Đàn Nhã Nguyệt.
Đàn Nhã Nguyệt chẳng hề nao núng, vẫn nghển cổ trong xe, ngay đó vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng.
Sao đến chứ?
nghĩ , đến cũng , chứng tỏ coi trọng Đàn Linh Âm.
Ánh mắt Đàn Linh Âm dừng bụng Đàn Nhã Nguyệt, cô nhướng mày : “Đàn Nhã Nguyệt, dạo ăn uống nhỉ, béo lên đấy. “
Đàn Nhã Nguyệt vội vàng dùng túi xách che , lạnh giọng quát: “Cô bậy bạ gì đó! Cô mới béo! “
Đàn Linh Âm tỏ vui vẻ, tủm tỉm sờ mặt : “Cảm ơn khen, dạo đúng là sống , tăng nửa cân . “
Trước đây cô gầy trơ xương còn thiếu máu, chính cô còn thấy chán. Có thể béo lên chứng tỏ cơ thể cũng đang dần hồi phục, dĩ nhiên là vui.
Đàn Nhã Nguyệt ngờ mập lên mà còn , đành hừ một tiếng bỏ .
Đàn Linh Âm với theo bóng lưng cô : “Tối ngủ mơ nhiều cũng chuyện ! “
Đàn Nhã Nguyệt chui tọt xe nhà họ Đàn.
Nhìn chiếc xe chạy , Đàn Linh Âm nhếch môi lạnh.
Thật thú vị.
Mới qua bao lâu mà bụng Đàn Nhã Nguyệt “ hàng “ .
Con sắc quỷ cũng thật lợi hại.
Tại nhà họ Đàn.
Đàn Hoành Chính rầu rĩ sô pha, khói thuốc lượn lờ cay sè cả mắt. Ông hiếm khi hút thuốc, càng bao giờ hút trong nhà.
Liễu Vân tâm trạng ông nên cũng cằn nhằn chuyện ông hút thuốc trong phòng khách. Bà xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng: “Anh yêu, chuyện gì mà phiền muộn ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-40.html.]
“Dự án đấu thầu cướp mất, công ty lỗ gần một trăm triệu . “
Đàn Hoành Chính rít một thuốc thật mạnh dụi mạnh đầu mẩu gạt tàn: “Hơn nữa, phát hiện kẻ cướp dự án của là một gương mặt quen thuộc. “""
“""Chính là đưa Linh Âm hôm đó, “ Đàn Hoành Chính thở dài, chán nản . “Bố ngóng , tên là Lý Hành, thường gọi là Trợ lý Lý. “
Liễu Vân đến đây, m.á.u nóng dồn lên não: “Sao là chứ? Hắn là cái thá gì mà dám đến cướp dự án của công ty ! “
Đàn Hoành Chính vẻ mặt rầu rĩ: “Chả trách bố dò hỏi khắp nơi mà chẳng manh mối gì về gã đàn ông đó. Mãi đến hôm qua rớt thầu, bố mới bọn họ từ thủ đô đến. “
“Thủ đô á?! “ Liễu Vân sững sờ, vội vàng hỏi: “Vậy bọn họ ở thủ đô m.á.u mặt lắm hả chồng? “
Đàn Hoành Chính lắc đầu: “Cái đó thì bố moi tin , nhưng bố thấy rõ bên mời thầu hết sức lấy lòng Lý Hành. “
“Xem , chắc chắn dạng ở thủ đô . “
Liễu Vân lo lắng xoa hai tay , nhất thời chẳng nên gì.
Bà càng nghĩ càng tức, liền nghiến răng chửi rủa: “Con ranh Đàn Linh Âm c.h.ế.t tiệt đó, rốt cuộc nó bám víu nhân vật tầm cỡ bằng cách nào chứ? “
Đàn Hoành Chính dặn dò: “Tốt nhất đừng qua gì với Linh Âm nữa, kẻo bọn họ chĩa mũi nhọn . “
Liễu Vân ngoan ngoãn gật đầu: “Em . “
lúc , Đàn Hoành Chính nhận một cuộc điện thoại : “Tối nay về, cuộc họp đột xuất, ngủ công ty. “
Liễu Vân hề ngăn cản. Nếu là , bà chắc chắn sẽ đồng ý, hoặc là đòi đến công ty ngủ cùng chồng.
hôm nay, bà chọc giận Đàn Hoành Chính thêm nữa.
Đàn Nhã Nguyệt hầm hầm , ném mạnh chiếc túi xách xuống ghế sô pha, tức tối hét lên: “Con tiện nhân Đàn Linh Âm, nó vẫn c.h.ế.t cho ! “
Liễu Vân hỏi: “Sao thế con? “
“Con tiện nhân Đàn Linh Âm đó, nó dám chê con béo! Tức c.h.ế.t con ! “ Cô ấm ức xuống cạnh Liễu Vân, trề môi cả thước.
Liễu Vân xót con gái nhất, vội vàng dỗ dành: “Con gái của béo, vóc dáng của con là nhất. “