Ban đầu thầy cứ ngỡ Đàn Linh Âm là một cô bé đáng thương gia đình ruồng bỏ, ngờ là nhân vật đến cả thầy hiệu trưởng cũng nể trọng mấy phần.
Thầy Lưu Trình dẫn Đàn Linh Âm xuất hiện ở cửa lớp, cả phòng học vốn đang ồn ào như ong vỡ tổ bỗng chốc im phăng phắc.
Thầy lướt qua cả lớp hỏi Đàn Linh Âm: “Em chỗ cũ ? “
Đàn Linh Âm liếc qua Đàn Nhã Nguyệt và Lý Nhạc Nhạc đang cạnh , khẽ lắc đầu: “Thôi ạ, em tạm góc nào cũng . “
Thầy Lưu Trình chỉ tay: “Vậy em cứ xuống tạm ở góc cuối lớp cạnh cửa sổ . Sau nếu thấy tiện, thầy sẽ đổi chỗ khác cho em. “
Đàn Linh Âm gật đầu cảm ơn thẳng lớp.
Đàn Nhã Nguyệt thể tin nổi mắt , Đàn Linh Âm ung dung về phía góc cuối lớp bên cạnh cửa sổ, cô vội vàng giơ tay: “Thầy Lưu! “
Thầy Lưu Trình bục giảng, nghiêm giọng hỏi , ánh mắt phần xa cách: “Em học sinh vấn đề gì ? “""
""Đàn Nhã Nguyệt cất giọng hỏi, “Chẳng nó đuổi học ? Tại thầy còn dẫn nó đến lớp chúng ? “
Thầy Lưu Trình đáp, “Đàn Linh Âm đuổi học. Từ giờ trở , em vẫn là học sinh của lớp chúng . “
Đàn Nhã Nguyệt sững sờ thầy Lưu, buột miệng năng kiêng nể, “Rõ ràng hiệu trưởng đuổi học nó ! Thầy Lưu, thầy và nó giao dịch gì đó mờ ám ? “
Cả lớp lập tức rộ lên một tràng xì xào. Đám học sinh đều ném ánh mắt hóng chuyện về phía thầy Lưu Trình bục giảng.
Trong mắt đám con nhà giàu , thầy Lưu cũng chỉ là một giáo viên quèn công ăn lương. Chúng chịu để thầy quản chẳng qua vì thầy là giáo viên chủ nhiệm mà thôi. Chứ vứt bỏ cái danh chủ nhiệm đó , đứa nào trong lớp mà chẳng con nhà quyền quý, tiền tiêu hết?
Mặt thầy Lưu Trình đỏ bừng vì tức giận. Thầy đập mạnh tay xuống bục giảng, quát lớn, “Đàn Nhã Nguyệt! Sao em dám ăn với giáo viên của như ? “
Cảm nhận sự tung hô của đám bạn học ngay từ ngày đầu tiên, đặc biệt là sự nịnh nọt gần như biến thành đầy tớ của Lý Nhạc Nhạc, Đàn Nhã Nguyệt càng thêm tự tin. Cô ưỡn n.g.ự.c dậy, vẻ thanh cao , “Thầy Lưu, em bậy , nhưng chính miệng hiệu trưởng thông báo đuổi học Đàn Linh Âm. Bây giờ thầy tự ý giữ nó , chẳng lẽ vì nó cho thầy lợi lộc gì ? “
Lý Nhạc Nhạc bên cạnh vội vàng phụ họa, “ thế! Đàn Linh Âm chỉ là một đứa trẻ mồ côi nghèo rớt mồng tơi, thể khiến thầy tự giữ ? Hay là kim chủ của nó đút cho thầy ít tiền ? “
Đàn Nhã Nguyệt khẽ cau mày, ánh mắt liếc qua Lý Nhạc Nhạc thoáng chút thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-28.html.]
Cái “giao dịch “ mà cô là chuyện tiền bạc.
là đồ ngu, đến chó săn cũng xong.
Thầy Lưu tức đến mức đập bàn rầm rầm, giọng trầm xuống, “Các em tuổi còn nhỏ mà lo học hành, suốt ngày chỉ nghĩ cách soi mói, đơm đặt cho khác. thấy các em đúng là hết thuốc chữa ! “
Mặt bàn gỗ thầy đập vang lên từng tiếng chát chúa, cả phòng học trong nháy mắt im phăng phắc.
Chủ nhiệm nổi giận, một vài học sinh vẫn còn sợ, dù nhà cũng bọn họ học hành cho . Nếu mời phụ thì phiền phức to.
Vẻ mặt Đàn Nhã Nguyệt biến đổi liên tục, cuối cùng chĩa mũi dùi về phía Đàn Linh Âm: “Linh Âm , tớ rời khỏi đây. Dù ở đây là tiền, nếu thì khó mà qua với bọn tớ nữa… “
Đàn Linh Âm chỉ lặng lẽ cô diễn vai xanh thánh thiện, ánh mắt thong thả quét một lượt từ đầu đến chân đối phương.
Mình mới rời khỏi nhà họ Đàn hai ngày mà cơ thể Đàn Nhã Nguyệt đổi thành thế ư?
Thú vị thật.
Đàn Nhã Nguyệt đưa tay lên quẹt những giọt nước mắt hề tồn tại, nức nở, “ cũng thể bán rẻ bản , bán rẻ thể của như chứ! “
“Thầy Lưu là gia đình ! “
Hai câu như một quả b.o.m nổ tung giữa lớp học!
“Vãi! “
“Thật giả ? “
“Không ngờ thầy chủ nhiệm … “
Tiếng thì thầm trong lớp ngày một nhiều, như một đàn ong vỡ tổ.
Đàn Linh Âm hứng thú chống cằm Đàn Nhã Nguyệt, đáy mắt che giấu những cảm xúc kín kẽ.
"