ÁNH SÁNG MUỘN MÀNG TRONG MẮT NGƯỜI MÙ CÓ THẬT SỰ ĐÁNG GIÁ HAY KHÔNG? - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-16 20:05:24
Lượt xem: 8
Năm 3 tuổi, bố ly hôn. là một đứa trẻ ai , chỉ bà ngoại mang về nhà chở che ấp ủ. Lúc đó hiểu chuyện, chỉ ngây ngô cho rằng thật sự hạnh phúc.
Năm 10 tuổi, bố tái hôn . Họ đều còn trẻ, nhưng họ vẫn cần , vì họ gia đình mới, là đá cản đường. Vẫn là bà ngoại thương nhất.
Bà dắt theo như cái đuôi nhỏ, dù là ngày nắng ngày mưa, đều lẽo đẽo bước theo chân bà, bà thường xoa đầu , gọi là bảo bối.
Ngày còn bé, là một đứa trẻ nhè, còn nhớ rõ nguyên nhân vì , nhưng nhớ t.h.ả.m thiết. Lúc bà thường kéo ôm lòng, dùng bàn tay gầy gò chai sạn nhưng to lớn gạt từng giọt nước mắt . Đôi tay tuy héo hắt gầy mòn vì thời gian ngừng c.ắ.n xé chỉ cần bôi qua bôi vài , nước mắt mặt đều khô.
Đó là khoản thời gian sống trong sự nghèo túng nhất của cuộc đời, mỗi tháng bà chỉ chút tiền trợ cấp từ chính phủ, thế nhưng bà nuôi vô cùng béo . Thật may mắn khi bà bên cạnh.
Năm 17 tuổi, bà luôn quên nhắc nhở học hành thật , cố gắng thi một trường đại học trọng điểm, trường một công việc .
luôn lời bà, đậu đại học là một chấp niệm lớn của , cũng là lời hứa của với bà.
cũng trong năm đó, dối, một lời dối khiến bao giờ còn t.h.u.ố.c hối hận. thi đại học!
Năm bà già yếu, cha gia đình riêng. Tuy hỏi thăm, xin xỏ, thậm chí dập đầu cầu cạnh nhưng họ vẫn dửng dưng để tâm đến. Đối với họ, chỉ cần lấy một tấm chồng là phúc phần lớn lao.
Không còn cách nào khác, thêm ở bên ngoài kiếm thêm chút tiền trang trải. ông trời thương , lừa, vô cùng t.h.ả.m hại.
Học phí tích góp bấy lâu còn, thế đưa dê thế tội. bắt. Nhà trường đuổi học , thể trường học, càng thể thi đại học nữa. Ngày đó thật sự buồn, hơn hết là sợ bà , bà sẽ thất vọng.
Điều sợ đến, bà tin. Giữa đêm khuya bà lên cơn đau tim, rời mà chẳng kịp với lời nào. thể thực hiện lời hứa với bà, ngay cả gặp bà cuối cùng lời xin cũng nữa.
Bà ơi, con sai ! Bà thấy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/anh-sang-muon-mang-trong-mat-nguoi-mu-co-that-su-dang-gia-hay-khong/1.html.]
mỗi đêm như thế ba năm, đó ân xá tù sớm. Ngày rời , quản ngục chúc đường bằng phẳng, đừng phạm sai lầm. thật sự vui, vì tương lai của còn bà nữa.
Lúc ngoài, tìm đến phần mộ của bà. Thật sự đơn sơ, chỉ còn là một gò đất cũ chẳng ai nhớ tới. buồn, cũng sợ, sợ rằng thời gian lâu dần sẽ quên dáng vẻ của bà , sợ rằng nếu quên , bà sẽ thật sự biến mất giữa cõi đời . sẽ cô quạnh bao.
21 tuổi , nhưng học đại học, cũng bằng cấp, lý lịch . Thật sự thể tìm công việc. Cuộc sống chênh vênh vất vả, tiền nong eo hẹp, yêu thương duy nhất đời chẳng còn. Người đó là do hại c.h.ế.t, là chính hại c.h.ế.t bà, là một tội đồ.
Cuộc đời ngõ cụt tối tăm năm 17 tuổi, cái tuổi mà lẽ nên hưởng những điều đẽ nhất của tuổi trẻ.
Kể từ lúc đó, thật sự trở nên mù lòa, một mù mất phương hướng trong cuộc đời chút ánh sáng. Bởi vì tia sáng duy nhất của dập tắt.
nhớ tiếp tục sống như thế nào, vì cuộc sống của chỉ là tạm bợ. Thế nhưng bao giờ suy nghĩ sẽ chuyện dại dột, bởi vì duy nhất còn nhớ đến bà biến mất. Thế là cứ bình bình đạm đạm gắng gượng bất kể tháng ngày.
Đã qua 10 năm, 31 tuổi. Bố cũng già, họ vẫn liên lạc với , vì họ những đứa con mới. Những đứa trẻ đó thật sự , giỏi, ai cũng thi đậu một trường đại học , thật giống với mong của bà. . Thật ghen tị bao.
Lại 5 năm nữa qua , 36. Số dư trong ví ít ỏi vô cùng, đến cả một cái xe điện cũng mua nổi. thấm thía lời bà, bằng cấp thật sự khổ. qua lâu lâu, mỗi khi cố hồi tưởng về những lời bà dạy, những lúc bà ấm áp , trong tâm trí mà chỉ còn giọng bà dịu dàng trầm ấm, còn dáng vẻ của bà, từ bao giờ mơ hồ rõ.
Từ đó về , luôn mơ hồ tự trách, vì nhớ dáng vẻ của bà nữa? Dáng vẻ dịu dàng mà tâm tâm niệm niệm, đến c.h.ế.t cũng khảm tim vì vẫn rời xa ? Phải chăng do bà thất vọng, bà ở cạnh nữa ?
Lần đầu tiên trong cuộc đời thật sự c.h.ế.t . đến nơi đó, xem bà ở đó chờ , bà đến một cuộc đời mới, xây dựng một gia đình mới đợi đến. Bà thật sự gặp ?
Lại một vài năm nữa qua , công việc của khởi sắc. kinh doanh chút dư giả, mua một căn nhà lớn ở thành phố. Đây là điều ước từng mơ mộng, rằng khi lớn, sẽ mua một căn nhà thật lớn tặng cho bà. giờ bà ?
Chợt cảm thấy lý tưởng sống đời thật vô nghĩa. Như thể cùng trong đường hầm tìm về hướng ánh sáng, cuối cùng cũng thấy tia sáng, nhưng đồng hành còn. Vậy tia sáng còn quan trọng nữa ?
Từ đó mơ mơ hồ hồ sống hết quãng đời còn , dù cuộc sống hơn, nhưng khát khao biến mất. Như thể một mù nhiều năm thấy ánh sáng, nhưng thứ họ ngắm biến mất từ lâu.