Trong đại điện nguy nga tráng lệ hai đang đánh cờ. Từng quân cờ trắng đen phiên tạo từng trận t..n sát ai nhường ai. Quân trắng dường như ở thế yếu nhưng vẫn luôn thể lật ngược thế cờ phản sát quân đen.
"Chậc, chơi nữa"
Nam nhân trung niên cầm quân cờ đen trầm tư bàn cờ một lát, thở dài ném quân cờ đen xuống bàn. Nhìn đối diện im lặng thu gọn từng quân cờ trong hũ, nam nhân trung niên tức giận
"Ngươi nếu thể bảo trì sự nhẫn tâm như lúc chơi cờ với trẫm thì hoàng vị cho Trẫm liền cho ngươi"
Thanh niên thu dọn bàn cờ xong mới chầm chậm ngẩng đầu lên chỉ thấy nam nhân đối diện một áo gấm màu đen thêu một con kim sắc ngũ trảo long quý phái uy nghiêm. Thanh niên dĩ nhiên là Lạc Thành Dương, y chầm chậm
"Ngươi hứa với "
"Hành động hôm nay của ngươi là thả hổ về rừng!"
Đối mặt với âm thanh uy nghiêm y vẫn bình tĩnh trả lời
"Một con hổ bẻ móng vuốt rút răng nanh ngươi còn gì yên tâm"
Thấy thanh niên vẫn cố chấp Hoàng đế nhịn hét lớn
"CÚT!!!"
Lạc Thành Dương im lặng hành lễ xong liền .
Ra khỏi đại điện, cảm thụ ánh chiều tà ửng hồng chiếu khiến y nhẹ nhõm hơn.
"Bệ hạ gì với "
Bỗng một âm thanh khàn khàn vang lên lưng, nhận âm thanh quen thuộc y cũng đầu mà
"Không gì. Muốn nhận tổ quy tông đó nhận lễ sắc phong Thái Tử"
Hiên Viên Ngụy im lặng hồi lâu mới run giọng
"Vậy... Thần chúc mừng Thái Tử điện hạ"
Lạc Thành Dương thanh niên đó rời , chỉ thanh âm nhàn nhạt theo gió truyền tai
"Đạ tạ lời chúc của Hiên Viên tướng quân"
Hiên Viên Ngụy cúi , rõ ràng họ từng là những quen thuộc nhất, hiểu nhất nhưng giờ đây như xa lạ. Lúc thì họ một là hậu duệ vương quân lập nghiệp bằng võ, một hậu duệ quý tộc quan văn phận định là thể. Hiện nay một là Tướng soái tam quân một là Thái Tử càng thể kể bọn họ còn sứ mệnh vai. Giữa hai dường như định ngăn cách bởi một tầng phận, Hiên Viên Ngụy hít một thật sâu, cúi hành lễ với bóng dáng của trong điện.
Lúc gần biên giới Đại La quốc một đoàn mặc áo tang rách rưới xếp hàng thủ tục qua biên quan. Quan binh kiểm tra theo thường lệ liền cho qua, khi qua biên giới đoàn liền nhanh chóng bật nắp quan tài, lôi bên trong đút một viên thuốc. Nhìn nam nhân sắc mặt bớt tím tái mới che mặt leo lên ngựa chuẩn sẵn mà rời .
Monghyyyy
Cảm ơn bạn đã ủng hộ ♥️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/anh-duong/chuong-5.html.]
Biên cương đại thắng nội loạn cũng dẹp, dân chúng hiếm khi hưởng một mảnh thái bình yên vui.
Cuối năm, Hoàng đế chiếu thông báo thiên hạ 'Cửu hoàng tử lưu lạc dân gian tìm về ban tên Vũ Văn Thành Dương phong Vĩnh An vương, nhập tông thất'
Tháng chín năm kế, Vĩnh An vương tài trị quốc bách tính ca ngợi, sắc phong thành Thái Tử.
Lạc Thành Dương loạng choạng về cung điên, cả ngày nay chịu đựng sự mệt mỏi thành xong nghi thức rườm rà đối phó với một đám cáo già kính rượu là cực hạn. Về tới tẩm cung chỉ nghỉ ngơi liền nhưng phòng liền một bóng đen đánh úp . Cơn say sự nhanh nhạy của y giảm hơn nửa, theo bản năng né tránh xoay tung một trưởng. Đối phương như , khi y xoay liền tóm lấy eo y mà kéo mạnh về phía . Thình lình đập đối phương Lạc Thành Dương đau đến hít một , bất chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Nước mắt bỗng chốc như nước trào bờ đê ngăn thế nào cũng ngăn . Chờ đến khi y lấy tinh thần thì trong n.g.ự.c , khuôn mặt tuấn dịu dàng, nhịp tim vững vàng truyền trong tai y vẫn cảm giác như đang mơ
"Cố Danh!"
"Ừ"
"Cố Danh!"
"Phì!! Ta ở"
"..."
"Sao ? Không là đến Đại La quốc ? Sao còn ?"
"..."
"Hoàng đế Đại La việc thành đáng là tội c.h.ế.t nhưng nể tình cực khổ liền cho cơ hội chuộc tội"
"Cơ hội gì?"
"Làm yêu phi hại nước"
Cố Danh Lạc Thành Dương ngoan ngoãn nhịn mà trêu đùa y.
Lạc Thành Dương cạn lời, dài giọng
"Vậy vị yêu phi hậu cung của bệ hạ mà đến Đông cung của cô."
"Hoàng đế tuổi già sắc suy, vẫn là ý với dung mạo của Thái Tử điện hạ hơn"
Dường như bật công tắc lưu manh, Cố Danh cảm thấy y mà đáng yêu quá tâm trạng trêu đùa cũng tăng lên .
" Thái Tử điện hạ mau thương ~"
"Cút! Cô minh quân"
"Ai nha! Vậy thì yêu phi đây cần nỗ lực hơn "
Vì sáng hôm Thái Tử điện hạ mới sắc phong liền vì dậy trễ mà Hoàng Thượng phạt chép sách.