Ánh Dương Không Hoen Gỉ - Chương 3: Gia Đình

Cập nhật lúc: 2025-04-06 14:13:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tan học, Hải Đăng đi thẳng đến bệnh viện để chăm sóc anh trai. Còn Bình An tan ca làm thì về nhà tắm rửa rồi nấu bữa tối cho cả nhà và để sẵn một phần mang lên bệnh viện cho bản thân và Dương.

 

"Bác sĩ bảo anh chỉ cần nằm ở đây hết hôm nay là có thể về nhà." Bình An vừa thay túi truyền nước biển cho anh vừa nói.

 

"Ừ, anh biết rồi." Dương nhìn cô, chỉ lẳng lặng gật đầu.

 

Anh biết cô đang giận anh, anh cũng biết anh đã sai. Anh rất muốn xin lỗi cô, nhưng mặt cô đang hằm hằm thế kia làm anh cảm thấy rất sợ, anh không dám mở lời.

 

"Anh ngủ đi, hôm nay em trực nên sẽ ở lại, sáng mai em đưa anh về." Thay túi truyền nước biển cho Dương xong, cô đút hai tay vào túi áo blouse rồi đi ra ngoài, trước đó chẳng thèm nhìn Dương lấy một cái. 

 

Sau khi đóng cửa phòng bệnh, cô không đi đâu mà chỉ ngồi xuống ghế chờ ở ngoài hành lang. Cô dựa vào thành ghế, khẽ nhắm mắt rồi thở dài một hơi. Thật ra hôm nay cô không có ca trực nào hết, cô ở đây đợi đến lúc anh ngủ rồi vào lại phòng bệnh chăm sóc anh. 

 

Lương Bình An là kiểu người ít khi bận lòng về một chuyện nào đó, cô chẳng mấy khi giận ai, mà có giận thì cũng chóng quên. Không phải cô vô tư hay bao dung, đơn giản là cô lười phải suy nghĩ về một việc cô cho rằng chẳng có ích lợi gì cho bản thân. Nên, cô từ sớm đã chẳng còn giận Dương nữa mà chỉ muốn dạy cho anh một bài học thôi.

 

Thế nhưng, cô ngủ quên ở ghế chờ ngoài hành lang lúc nào chẳng hay. Cô cảm thấy trong lúc bản thân đang ngủ say, hình như có ai đó đắp chăn cho cô. Nhưng vì bản tính dễ bị đánh thức nên lúc đó cô đã lập tức tỉnh giấc. Trên người cô lúc này là một chiếc áo khoác bông màu xám nhạt, còn trước mặt là một cậu thanh niên đeo kính gọng vuông. Cậu ta thấy cô bị bản thân đánh thức thì gãi đầu cười gượng.

 

"Sao An vẫn còn ở đây?"

 

"Canh người nhà bị ốm." Cô ngáp dài một hơi rồi đưa trả lại áo cho cậu trai trẻ trước mặt. "Phong hết ca trực rồi à?"

 

"Ừ, tôi đang định về nhà đây." Phong nhận lại áo, đuôi mắt cậu khẽ cong, khoé miệng hiện lên ý cười.

 

"Đi đường cẩn thận." Cô đứng dậy, khẽ gật đầu coi như lời chào, cô nhìn điện thoại xem giờ rồi mở cửa phòng bệnh và đi vào trong. Chắc là giờ này Dương đã ngủ rồi.

 

Phòng bệnh đã tắt điện rồi, lại chẳng có cửa sổ nên ánh sáng không thể lọt vào bên trong. Vì quen thuộc với vị trí sắp đặt của phòng bệnh nên cô thành công đi đến bên cạnh giường mà không gây ra tiếng động hay va vào bất cứ đồ vật nào. Cô len lén mở flash điện thoại, còn không quên đặt ngón tay đè lên che bớt ánh sáng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. 

 

Sau khi kiểm tra thân nhiệt và xác định cơn sốt có phần dịu đi, cô mới tắt đèn flash và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Cô biết tay anh đang ở đâu nên mới gối đầu lên tay mình, tay nắm lấy tay anh rồi mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Mọi ngày đều là Bình An dậy sớm hơn anh, hôm nay cũng vậy. Cô kiểm tra thân nhiệt của anh lại một lần nữa rồi mới đi đánh răng rửa mặt. Khi cô vừa ra khỏi phòng tắm thì Dương đã dậy rồi, cô vừa dùng tay làm lược gỡ rối tóc vừa hỏi Dương: "Anh muốn ăn gì không?"

 

"Nghe theo em."

 

Cô chỉ gật đầu và không nói gì, sau đó mới xuống căn tin mua một phần cơm cho cô, một phần cháo cho anh rồi mang lên. Trên đường đi có vài đồng nghiệp đến sớm nhìn thấy và chào cô nên cô có nán lại nói chuyện với bọn họ vài phút rồi mới về phòng. 

 

Trong lúc ăn cơm, chị dâu có nhắn tin nói rằng bố mẹ nuôi của Thành An ở nước ngoài hôm nay sẽ về đến nơi. Cũng vì hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều được nghỉ, chị dâu nhờ cô lúc về hãy ghé qua chợ mua ít đồ ăn, trưa nay cả nhà ăn lẩu. Cô đọc xong tin nhắn chỉ khẽ nghiến răng rồi ngẩng đầu lên nói chuyện với Dương: "Anh ở đây thêm mấy ngày nữa rồi hẵng về."

 

"Em yên tâm đi, anh khỏe rồi."

 

"Không phải vấn đề khỏe hay không khoẻ." Cô thở dài một hơi rồi mới nói tiếp. "Bố mẹ nuôi của anh trai em về rồi."

 

"Không sao đâu." Dương nắm tay cô, khẽ cười. "Vẫn còn có em mà, không phải em đã nói chỉ có em mới có thể bắt nạt anh sao."

 

Sau khi bố mẹ của hai anh em cô qua đời, Thành An được gia đình bạn thân của bố nhận nuôi rồi đưa anh ra nước ngoài học tập và sinh sống suốt mười hai năm. Sau này khi đoàn tụ với em gái, anh quyết định về quê lập nghiệp và sống ở đây luôn. Gia đình bố mẹ nuôi của anh chỉ là một gia đình tầm trung, bọn họ có duy nhất một người con trai hơn Thành An hai tuổi tên Trần Phú Quý, mở một công ty chuyên làm về mảng bất động sản giống anh và đã phá sản nửa năm trước. 

 

Trước đây Thành An có kể sơ qua chuyện của em gái cho bố mẹ nuôi nghe, bọn họ không phản đối nhưng lại có cách nói không hay về Dương. Mà Ngọc Ánh từ khi cưới Thành An đã trở thành bạn thân của cô, có gì cô ấy cũng kể cho cô nghe, cô ấy cũng chẳng ngại nói trước mặt Dương. Lần này bọn họ về, chắc chắn sẽ nhắm vào Dương mà xỏ xiên, nhưng dù sao thì cũng có cô ở đây rồi, cô sẽ không để ai bắt nạt anh.

 

Cô đặt tay còn lại của mình lên tay anh, vỗ nhẹ: "Ừ, vẫn còn em ở đây."

 

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Bình An gọi taxi đưa anh về nhà trước còn bản thân trước khi về nhà thì ra chợ mua ít đồ như chị dâu mới nhờ. Khi về đến nhà, cô đã thấy sư phụ ngồi ở căn chòi ngoài vườn cô dựng sắp một bàn cờ vây, thầy ấy đang giải nước cờ khó. Chắc trong nhà ồn ào lắm sư phụ mới ra đây lánh nạn.

 

Vừa bước qua cửa nhà, cô đã thấy hai con người kì lạ đang ngồi ở giữa phòng khách nói chuyện với anh trai cô, chính là bố mẹ nuôi từ nước ngoài mới về của Thành An. Chắc do ở ngoại quốc quá lâu, chất giọng của họ có phần hơi lơ lớ, trong một câu có một vài chữ tiếng Anh như có như không. 

 

Thấy cô vào, hai vợ chồng họ vừa cười vừa chào hỏi: "Hello, Bình An phải không con?"

 

Cô chỉ gật đầu, đáp lại một từ "vâng" rồi lầm lầm lì lì mang đồ vừa mua vào phòng bếp. Trước đó còn không quên quay lại hỏi anh trai: "Dương về chưa anh?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/anh-duong-khong-hoen-gi/chuong-3-gia-dinh.html.]

 

Thành An gật đầu, đáp: "Anh ấy đang thay quần áo, sẽ xuống ngay thôi."

 

Cô chỉ gật đầu coi như hiểu ý rồi vào bếp rửa rau, cắt thịt và sơ chế thức ăn. Dương sau khi thay quần áo xong xuống nhà thấy cô đang ở trong bếp cũng vào giúp người anh yêu. Tuy nhiên, vì biết cô vẫn đang giận nên anh chỉ giúp chứ không nói gì.

 

Đến bữa, mọi người ngồi đầy đủ quanh bàn ăn, Dương muốn giúp Bình An nhưng anh đang bị bệnh nên cô không cho. Sau khi mọi thứ đã bày ra bàn ăn cô mới ra ngoài gọi sư phụ vào nhà. 

 

Trong bữa ăn, mọi khi vẫn là Bình An hoạt ngôn nhất nhưng hôm nay cô chẳng nói nửa lời mà chỉ chăm chú ăn uống và gắp thức ăn cho mọi người. Bù lại, bố mẹ nuôi và Thành An nói chuyện khá nhiều, chủ yếu là về việc làm ăn của anh.

 

Cô vốn tưởng bản thân sẽ trải qua bữa cơm này một cách bình yên nhưng hình như hai vợ chồng kia đã hết chủ đề để nói với Thành An, người chồng tên Trần Văn Phát quay sang hỏi Dương: "Nghe nói cậu đang làm việc ở công ty con trai tôi đúng không?"

 

Dương gật đầu, đáp: "Vâng."

 

Người vợ tiếp lời: "Hình như trước đây cháu từng ngồi tù sáu năm." Bà ta quay sang nhìn Bình An, nở một nụ cười không mấy thiện ý. "Có được thành công ngày hôm nay, chắc cháu gái cũng nhọc lòng lắm."

 

Cô không nói gì, chỉ cười sượng rồi tiếp tục ăn. Cô biết bọn họ có ác ý với cô, Dương chỉ là cái cớ để bọn họ nhắm vào cô. Vì con trai phá sản, nhà cửa và công ty đều bán hết để trả nợ nên bây giờ họ chỉ có thể bám víu vào Thành An. Nhưng trước đây, khi công ty của Trần Phú Quý đang có dấu hiệu đi vào vực thẳm, cả nhà họ từng cầu cứu Thành An đầu tư, chỉ cần dự án ấy thành công thì cả công ty sẽ được cứu. Nhưng dự án kia có vấn đề, chuyện này là Dương nói với Bình An, cho nên chính cô là người cản anh trai không được đầu tư, chỉ cấp cho một số vốn để hỗ trợ.

 

Trước đó Thành An vì tình nghĩa mà đã đồng ý đầu tư, nhưng anh đột nhiên thay đổi ý định khiến cả nhà họ không khỏi ngạc nhiên. Bọn họ biết rõ tính cách của vợ chồng đứa con trai nuôi từ bé nên chẳng nói thì bọn họ cũng đoán ra được nguyên nhân chính là Lương Bình An. Sau này, gia đình họ rất ghét anh em cô nhưng đằng nào thì con trai họ vẫn phải dựa vào Thành An mà sống nên chỉ nhắm đến em gái anh mà công kích.

 

Người chồng nhìn lên vết thương trên đầu Dương, không ngần ngại gì mà nói lời cảnh cáo: "Nghe nói bố cậu trước đây là xã hội đen, cậu tốt nhất đừng làm ảnh hưởng đến con trai tôi." Nói rồi ông ta quay sang nhìn Bình An, nói với giọng điệu trách móc. "Nể tình cháu là con gái của bạn thân chú nên chú mới khuyên cháu, không có tương lai đâu. Lòng người ấy à, khó lường lắm, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà."

 

Cô siết chặt đôi đũa trong tay, nghiến răng kèn kẹt rồi ngẩng mặt lên, tuy miệng vẫn cười nhưng ánh mắt tràn ngập những tia ác ý.

 

"Ở ngoại quốc lâu như vậy, không ngờ bác vẫn còn nhớ tục ngữ Việt Nam cơ đấy. Nhưng hai bác mới gặp Dương được vài tiếng đồng hồ sao mà so sánh được gần mười một năm của cháu, hai bác thì biết thế quái nào bản tính anh ấy ra sao. Còn nữa, không biết hai bác đã nghe câu nhân chi sơ, tính bản thiện chưa, bản chất của con người vốn là lương thiện cơ mà." 

 

Cô thả lỏng gương mặt, tay trái cầm đũa vẫn gắp đồ ăn, tay phải nắm tay Dương dưới gầm bàn, giọng nói có phần đanh thép hơn. "Còn nữa, giữa chúng ta không có bất kì quan hệ gì, bác cũng chẳng đủ bản lĩnh để tính toán cho tương lai của cháu. Hay bác nghĩ nhờ được bác nuôi mười hai năm, Dương và cháu có ngày hôm nay là nhờ anh trai, theo tính chất bắc cầu thì cũng là nhờ hai bác đây. Nhưng mà hai bác chẳng nuôi bọn cháu được ngày nào nên chúng cháu không báo hiếu được, hay bác muốn bọn cháu phải dập đầu tạ ơn bác vì đã ban phát tương lai xán lạn cho bọn cháu. Nếu vậy thì bác trai bác gái đây đứng ra đầu dong đi, chúng cháu đảm bảo sẽ ba bước một quỳ, năm bước một lạy để tạ ơn hai vợ chồng bác, như vậy thì hai người vừa lòng rồi phải không?"

 

Cô nhìn thẳng vào đôi vợ chồng kia, ánh mắt có phần khắc nghiệt. Lương Bình An trước giờ không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, càng không để người bên cạnh chịu thiệt. Lần cuối cùng cô gặp hai người họ là vào đám cưới của anh trai ba năm trước, khi ấy họ còn chẳng thèm để ý đến cô nên cô cũng chẳng mấy để tâm. Nhưng đến khi nghe được tin con trai họ phá sản, cô đã để ý đến gia đình này nhiều hơn một chút.

 

Kí ức ngày bé dần dần hiện về, trước đây có đôi lần cô nghe bố mẹ nói chuyện. Tuy nói bọn họ là bạn thân, nhưng mà thân ai nấy lo thì đúng hơn. Đôi vợ chồng này là những kẻ sân si, nội tâm thâm sâu, lại chỉ nghĩ cho bản thân. Ban đầu cô từng nghĩ họ là người tốt bởi họ không những nhận nuôi anh trai cô mà còn cho anh ăn học đàng hoàng. 

 

Lúc còn bé, mỗi khi bọn họ sang chơi đều chỉ quan tâm anh trai mà chẳng ngó ngàng gì đến cô. Nghĩ cũng phải, anh trai lúc mười tuổi đã đạt được bao nhiêu danh hiệu học sinh giỏi của huyện và tỉnh, một người xuất sắc như vậy được người ta yêu quý cũng chẳng phải điều gì lạ. Sau này bố mẹ vì tai nạn giao thông mà qua đời, hai người họ cũng chủ động đứng ra nhận nuôi anh trai không phải để phục vụ cho ngày hôm nay sao. Hai vợ chồng họ hôm nay hạ bệ Dương để sau này nhét con trai vào công ty với ý định thay thế anh, cô đã đoán ra chuyện này từ lâu.

 

Hai vợ chồng sững người mất một lúc, sau đó người vợ mới lắp bắp nói: "Bác trai chỉ muốn tốt cho con nên mới nói ra suy nghĩ của mình thôi. Mà nếu cháu thấy không đúng thì..."

 

Bình An cắt ngang: "Thì phải xin lỗi."

 

Cô khẽ nhướn mày ra vẻ thách thức, đôi vợ chồng kia siết chặt tay, đến cuối cùng người vợ vẫn phải lí nhí xin lỗi thay chồng. Cô chẳng quan tâm đến hai người kia nữa, chỉ chú tâm gắp đồ ăn cho mọi người, việc vừa xảy ra coi như gió thoảng mây bay.

 

Sau bữa cơm, Bình An gọi anh trai ra ngoài tản bộ để nói chuyện riêng. Đến khi đã đi được một đoạn dài, hai người họ ngồi ở mép sông nghỉ chân và hóng gió. Lâu lắm rồi hai anh em mới có dịp ở riêng một chỗ, nước sông có phần trong hơn so với lần trước hai đứa cùng nhau đi qua đây rồi.

 

"Chuyện hôm nay xin lỗi em." Thành An mở lời.

 

"Anh đâu cần phải xin lỗi, mẹ nuôi anh đã xin lỗi rồi còn gì."

 

Cô ôm lấy cánh tay anh trai rồi tựa vào vai anh. Cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi bùn và những chiếc lá vàng vọt cuối cùng của mùa đông buốt giá. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, thỏ thẻ: "Anh, anh là anh trai của em, tên anh là Lương Thành An không phải Trần Thành An. Anh phải nhớ, gia đình của anh bây giờ là sư phụ, là em, là chị dâu và đứa con trong bụng. Em biết vợ chồng bác Phát đã nuôi anh mười hai năm, không có tình thì cũng có nghĩa, nhưng bọn họ có giã tâm, anh nhất định không được mất cảnh giác."

 

Thành An vòng tay qua ôm lấy em gái, thật ra từ khi quyết định không giúp anh trai nuôi thì anh đã có lựa chọn của riêng mình. Mười hai năm ở cùng gia đình họ, cũng là mười hai năm anh và em gái bắt buộc phải xa cách. Trong mười hai năm ấy, vợ chồng họ không cho anh về nhà, lại luôn vô tình một cách thần kỳ mà nhồi nhét vào đầu anh những suy nghĩ rằng bọn họ mới là gia đình của anh, anh phải làm mọi thứ để trả ơn gia đình họ. 

 

Sau này khi gặp lại em gái, anh mới hiểu gia đình thực thụ là như thế nào. Người thân nghĩa là ta tự nguyện hi sinh vì họ, ta cố gắng từng ngày để họ có cuộc sống tốt hơn mà không quan tâm đến việc sau này có được đền đáp hay không. 

 

Anh rõ ràng có thể đi xa hơn nhưng lại quyết định ở lại vì em gái. Anh muốn bản thân trở nên mạnh mẽ để bảo vệ em gái của anh, để bù lại khoảng thời gian em gái bị bọn người kia hành hạ. Nếu sau này em gái anh không muốn làm việc, anh vẫn có đủ khả năng nuôi em một ngày ba bữa, mua đồ không cần nhìn giá. 

 

Có một khoảng thời gian anh chỉ biết vùi đầu vào công việc mà bỏ bê bản thân, là em gái nói anh không cần ép mình quá, anh đã rất giỏi rồi, anh đã có thể bảo vệ cô. Khi em gái xin được việc làm rồi, tháng lương đầu tiên của em là quà sinh nhật tặng anh. Em nói em đi làm có tiền rồi, em có thể nuôi anh trai, nuôi chị dâu, sau này còn có thể nuôi cả cháu nữa. 

 

Trong lòng anh bây giờ đã xác định rõ những người mà mình cần bảo vệ. Anh không quan tâm Dương đã ngồi tù bao nhiêu năm, anh chỉ cần biết em gái anh quan tâm anh ta, anh ta cũng một lòng một dạ với em gái anh, vậy là đủ rồi.

Loading...