Nhác trông thấy những chùm nho màu đỏ treo lủng lẳng cây, Lucasta liền và chăm chú.
Samson cảm thấy đôi mắt của cô cũng sắp biến thành trái nho luôn . Vì Eirlys thích ăn nho nên tự tay mua giống nho về trồng cho cô ăn. Cả khu vườn đều là cùng cô vun trồng, chăm sóc.
Sau khi cô mất, cứ mỗi mùa trái chín thì chẳng còn ai ăn nữa, trái rụng xuống và vùi trong đất giống như mối tình đầu của vĩnh viễn . Thế nhưng trái cây còn ngày tiếp còn cô thì thể hồi sinh.
Chùm nho lúc lỉu nhanh chóng Samson hái xuống và cẩn thận bóc lớp vỏ ngoài đút miệng cô. Anh thấy cô thật giống con chim non và thì như chim .
Bên tòa lâu đài đối diện, Maris đang bên khung cửa sổ tầng cao và thưởng thức ly m.á.u đỏ. Trông thấy Samson chăm sóc nâng niu đứa bé gái, cô bất giác thở dài.
Kể từ cái đêm định mệnh , cô cứ ngỡ ma cà rồng hóa thành một kẻ m.á.u lạnh nhưng xem cách chiều chuộng cô gái loài thì lẽ trái tim của vẫn còn ấm áp.
- Đây là trái nho và khi em ăn nó, em sẽ cảm nhận vị ngọt. Em nhớ chứ, gọi là ngọt.
Anh cố gắng diễn tả và dạy cho Lucasta từng chút một. Cô gật đầu lia lịa và tiếp tục há miệng để đút cho . Tiếp đó, đưa cô đến những cây ăn trái khác và cho cô nếm thử tất cả các vị chua, đắng, cay, thậm chí là lạt lẽo.
Tội nghiệp cho cô bé, khi nếm trúng trái xoài thì mặt cô co rúm và khi nếm trái ớt thì cô thét lên vì cay quá, nước mắt nước mũi chảy tèm lem đầy khuôn mặt vốn dĩ đang giống một con búp bê sạch sẽ.
Tiếng ré của Lucasta khiến Maris giật đánh đổ luôn ly m.á.u và con cú tay cô bỗng hất văng vô vách tường.
Chỉ trong thoáng chốc, Maris mặt cổng tòa lâu đài của Samson.
Phía bên trong sân, Samson đang rối rít dỗ dành Lucasta, hoảng hốt lấy hết trái đến trái cho cô bé ăn để dịu bớt vị cay xé miệng của ớt nhưng càng ép thì cô bé càng lớn và liên tục lắc đầu khiến chẳng nên gì nữa.
- Samson, hãy mời nhà nào. – Maris rướn cổ lên gọi.
- Cô mau .
Giống như một c.h.ế.t đuối vớ cọc, Samson vội vàng đáp lời yêu cầu từ Maris.
Chưa đầy nửa giây thì nữ ma cà rồng xuất hiện bên cạnh hai bọn họ, mớ trái cây vương vãi xung quanh và cái miệng sưng đỏ của Lucasta, cô thảng thốt sang , trợn mắt.
- Ôi trời ơi, gì con bé thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/anh-chang-ma-ca-rong-cua-toi/chuong-6-chieu-chuong-em-gai-nho-2.html.]
- chỉ đang dạy cho Lucasta về cách gọi tên các loại trái cây cũng như vị của chúng. – Samson phân trần giải thích.
- Và cho con bé ăn ớt? Anh tưởng con bé là két ?
Dứt lời, Maris liền cúi xuống, bế Lucasta tay và đưa cô bé sang tòa lâu đài của , Samson cũng vội vàng theo chân cô. Anh ngạc nhiên khi thấy Lucasta còn nữa khi Maris cho uống một cốc sữa đầy.
- Sữa thể hết cay ư? – Anh lấy khăn giấy lau miệng cho Lucasta và hỏi.
- . Capsaicin trong thực phẩm cay kết thúc bằng một đuôi hydrocarbon dài và đặc tính của nó là phân tử phân cực cũng như tan trong các chất phân cực khác. Sữa là một chất chứa các phân tử phân cực nên nó sẽ hòa tan capsaicin và protein casein trong sữa sẽ hút capsaicin khiến nó trôi khỏi lưỡi và giúp cô bé dịu cảm giác cay.
Gương mặt trai của Samson như ngu dại khi Maris diễn giải. Những thứ cô đang hề trong sự hiểu của và khi cô về chúng thì thứ trong đầu bỗng rối tung.
Rốt cuộc cô mớ kiến thức đó từ ai kìa? Phải chăng là từ gã đàn ông hại c.h.ế.t Vincent?
Maris tiếp tục bóc một viên kẹo sô cô la cho cái miệng nhỏ của Lucasta. Vị ngọt béo từ đó lan nhanh trong khoang miệng khiến cô bé thích thú, toét miệng trong khi đôi mắt trong veo hãy còn ướt nước mắt.
- Kẹo sô cô la từ hai nguyên liệu chính là từ đường và sữa..
- Nói tóm thì cứ ăn đồ ngọt là sẽ hết cay, đúng chứ?
Anh lên tiếng cắt ngang câu của Maris và cúi xuống bế Lucasta tay. Cô bé hề giận vì trai cho ăn ớt và khiến sưng miệng, ngược , cô còn ôm lấy cổ , gục đầu đó, mắt lim dim và miệng thì vẫn nhấm nháp viên kẹo sô cô la.
Maris mỉm , quên dúi tay cô bế thêm vài viên kẹo.
- Cám ơn cô. đưa Lucasta về đây. – Samson hạ giọng .
- Ok. Tạm biệt. Để tiễn .
Khi Samson đưa Lucasta rời khỏi, gương mặt Maris đột ngột trở nên buồn bã, cô hướng ánh mắt màu xanh của biển cả về phía bức tranh phác họa chân dung một đàn ông gương mặt đang treo ở chính diện của tòa lâu đài.
Thời gian trôi nhanh hơn cô tưởng tượng, Vincent rời khỏi thế gian hai mươi năm . Anh khoảnh khắc tan biến ánh nắng mặt trời thì cô còn hận nữa ? Anh khi cô hồi tưởng quãng thời gian cô và ở bên thì cô tiếc nuối bao nhiêu ?
- Vincent, em xin .