HOA NỞ HOA TÀN - 6
Cập nhật lúc: 2025-03-14 08:42:14
Lượt xem: 235
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
Cập nhật lúc: 2025-03-14 08:42:14
Lượt xem: 235
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
18
Trước đây tôi đã nói rồi, tôi không hề yêu chồng mình. Tôi đối xử tốt với hắn, đơn giản chỉ vì dì Liên mà thôi. Tôi coi đứa trẻ cũng mang dòng m.á.u tội lỗi đó như phần tiếp nối sự sống của dì Liên.
Hắn trở thành chồng tôi là kết quả của một cuộc trao đổi giữa hai tên cầm thú. Một khi đã trở thành người một nhà, dường như cũng đồng nghĩa với việc chia sẻ tội ác.
Từ nhỏ, tôi không được phép đi học. Đến năm 14 tuổi, tôi bị ép ra thị trấn làm rửa bát thuê trong quán ăn. Ở nơi đó, bọn con trai thực ra cũng không coi trọng chuyện học hành, phần lớn đều bỏ học từ cấp hai để đi làm kiếm sống.
Nhưng tôi không cam lòng nhìn con trai dì Liên lớn lên trong cảnh thiếu thốn tri thức giống như tôi.
Tôi có trí nhớ rất tốt. Dù điều đó đã mang đến cho tôi rất nhiều đau khổ, nhưng ít ra nó vẫn có tác dụng. Khi hắn còn nhỏ, tôi đã lặp đi lặp lại những câu chuyện mà dì Liên từng kể cho tôi nghe. Tôi hy vọng có thể gieo vào lòng hắn khao khát cùng tri thức. Dù sao thì hắn cũng là con trai, nếu học giỏi có lẽ sẽ có một con đường sáng sủa hơn.
Và tôi đã thành công.
Hắn luôn đứng nhất lớp từ tiểu học, điểm thi cấp hai còn xếp nhất toàn huyện. Ban đầu, cha hắn không muốn cho hắn học cấp ba, nhưng thành tích xuất sắc đến mức hiệu trưởng trường Nhất Trung của huyện phải đích thân đến tận nhà thuyết phục. Một đứa con trai giỏi giang như thế, ai mà chẳng tự hào?
Nhưng cha hắn dù đồng ý lại không hề vui vẻ. Đợi hiệu trưởng đi rồi, ông ta lập tức tổ chức lễ cưới cho tôi và hắn.
Dùng chính lời ông ta mà nói:
"Vợ còn ở chỗ này thì con trai không chạy đi đâu được nữa!"
Tôi không biết thứ ham muốn kiểm soát bệnh hoạn này của ông ta có phải vì lo sợ tội ác mình từng gây ra sẽ bị phơi bày hay không. Nhưng nghĩ lại thì điều đó có vẻ không đúng, bởi vì trong cái làng ấy, những chuyện ông ta đã làm thực ra lại là thứ mà mọi người đều cho là điều hiển nhiên.
19
Tôi đã do dự rất lâu, không biết có nên kể chuyện về dì Liên cho Hứa Vĩ nghe hay không. Suy nghĩ mãi, tôi viết ra cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong đời mang tên là Khô Héo.
Xin lỗi vì trước đó tôi đã nói dối. Tôi không viết cuốn tiểu thuyết này trên giấy tập luyện chữ khi mới 12 tuổi. Nhưng ngay từ khi ấy, câu chuyện này đã in sâu vào tâm trí tôi. Suốt mười năm ròng rã, nó không những không phai mờ theo thời gian, mà còn trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-hoa-tan/6.html.]
Tôi đặt bút viết liền một mạch, hoàn chỉnh câu chuyện này. Một ngày nọ, tôi đưa nó cho Hứa Vĩ.
Điều ta không ngờ tới là hắn đã ký tên mình lên đó và gửi tham gia một cuộc thi sáng tác có giá trị rất cao. Nửa năm sau, khi tiền thưởng được gửi về nhà, tôi mới biết được chuyện này.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao hắn lại làm vậy. Còn hắn thì thản nhiên nói:
"Chị à, chị viết tiểu thuyết giỏi thì sao chứ? Chị có biết gửi bài đi đâu không? Chi bằng để em dùng, sau này em trở thành đại văn hào, chị cũng sẽ là vợ của một đại văn hào."
Tôi không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Người mà tôi luôn coi là em trai, hóa ra cũng bỉ ổi vô liêm sỉ y như cha hắn. Trong đôi mắt rất giống dì Liên của hắn, tôi như nhìn thấy bóng dáng của gã cầm thú năm nào.
Vậy nên, tôi đã thêm tên hắn vào danh sách cần báo thù.
20.
Tôi đã viết rất nhiều tiểu thuyết. Những điều xảy ra trên mảnh đất tội ác ấy, dù là chuyện thường tình ở đó, nhưng trong mắt nhiều người bình thường lại khó mà tưởng tượng nổi. Tôi chưa từng được đi học, thứ duy nhất tôi có chính là chút kiến thức mà dì Liên dạy tôi từ thuở bé và nỗi hận thù ngút trời. Nhưng thật bất ngờ là tôi viết khá tốt.
Nhờ sự giúp đỡ của tôi, một kẻ còn trẻ tuổi như chồng tôi đã trở thành một tiểu thuyết gia trinh thám thiên tài, danh tiếng lẫy lừng. Không ai biết rằng, người đứng sau những con chữ ấy lại là người vợ thô tục của anh ta.
Năm 2016, điện thoại thông minh đã trở nên phổ biến. Dù nơi tôi sống rất nghèo nàn nhưng tôi cũng đã có một chiếc. Qua các nền tảng mạng xã hội, tôi nhận ra sức mạnh của dư luận lớn đến nhường nào. Và thế là, một kế hoạch dần hình thành trong đầu tôi.
Chồng tôi coi trọng nhất là danh tiếng và tiền bạc, vậy thì tôi sẽ khiến hắn sụp đổ bởi chính danh tiếng của mình. Còn hai kẻ đàn ông kia, tôi đã sớm chuẩn bị để khiến chúng phải trả giá bằng mạng sống, chỉ là tôi vẫn đang chờ đợi thời cơ thích hợp.
Thời gian đó, tôi viết rất nhiều tiểu thuyết dựa trên những câu chuyện có thật trong làng. Chồng tôi lần lượt công bố chúng ra ngoài. Hắn chưa bao giờ hỏi tôi lấy cảm hứng từ đâu mà có thể nghĩ ra nhiều câu chuyện như vậy. Có lẽ bởi vì hắn vốn kiêu ngạo, chẳng buồn tìm hiểu sự thật ẩn sau, hoặc có lẽ… vì hắn từ lâu đã biết rõ tất cả những gì xảy ra trong làng.
Khi tất cả những câu chuyện đã hoàn thành, tôi sẽ đăng toàn bộ sự thật lên mạng. Đương nhiên, nếu chỉ đơn thuần làm vậy thì sẽ chẳng thu hút được nhiều sự chú ý. Vì thế, tôi phải g.i.ế.c hai kẻ đó trước, sau đó trong lúc bỏ trốn, tôi sẽ liên tục đăng bài vạch trần chân tướng. Như vậy, chất độc sẽ lấy mạng hai kẻ súc sinh ấy, còn dư luận sẽ nghiền nát kẻ đạo đức giả.
Bằng cách này, tôi có thể báo thù cho mẹ và dì Liên, cũng có thể báo thù cho chính mình.
Giá mà mọi chuyện diễn ra đúng như những gì tôi đã lên kế hoạch...
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.