Gen Z Tại Tu Tiên Giới - Chương 19: Xuyên việt giả chạm mặt

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-17 12:05:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu ý: Chương 11 sửa lý giải cửu luyện sơ bộ. Chương 13 đổi mốc thời gian Quỳnh Dao hạ độc. Xin thứ vì cân nhắc chu

 

Chương 19: Xuyên việt giả chạm mặt

 

Lều trại đặt gần rìa quân doanh huyện úy, cách Trác Phủ chừng vài chục trượng. Lều dựng bằng vải thô màu nâu sẫm, vải lều dày và thô, cho cảm giác vững trãi. Trên đỉnh lều cắm một ngọn cờ hiệu tung bay phần phật trong gió. Xung quanh lều tiếng xì xào bàn tán nhưng thể át bầu khí nghiêm trang.

 

Cách lều hai trượng, một chiếc bàn gỗ thấp đặt ngang, hai binh sĩ cạnh . Một cầm bút lông ghi chép, đầu cúi, tay lia bút ngừng. Người còn thỉnh thoảng ngẩng đầu, cất giọng gọi tên: 

 

“Bàng Dũng - Đến!”

 

Kẻ gọi thần sắc hồi hộp, chắp tay hành lễ bước lều vải. Trước cửa lều, hai binh sĩ khác gác, ngọn thương trong tay đan chéo chắn lối . Khi đến thì hai ngọn thương đồng thời thu , mở lối cho kẻ gọi tên. 

 

Tâm Thạch giám thị khảo thí cung thuật dặn dò từ , nên khi tới nơi, lập tức bước đến bàn. Hắn hai tay dâng lên tờ giấy xác nhận, thần sắc cung kính. Người trung niên nhận lấy, liếc qua một lượt khẽ gật đầu:

 

“Trần Tâm Thạch. Đợi ở hàng thứ ba, gọi tên thì .” - Vừa , tay ông chỉ về một phía hàng ngũ. 

Tâm Thạch thu hồi tờ giấy, khẽ gật đầu đáp, theo hướng chỉ mà đến hàng đợi. Vì đầu tiên vượt qua khảo thí cung thuật, nên những kẻ đó hầu hết đều là đậu vòng nâng tạ đá. Liếc quanh, thấy ai nấy thần sắc đều lo lắng, dám to, chỉ nhỏ giọng bàn tán. Việc Tâm Thạch đến cũng khiến khác chú ý. Tất cả đều đồng bạn theo, hầu hết đều cùng chuyện phiếm.

Bên Trong lều trại, ánh sáng từ bên ngoài chiếu nhưng đáng kể, chỉ đủ để thấy một tấm t.h.ả.m đỏ trải giữa sàn. Phía trong cùng, một nữ tử bàn gỗ quý, mặc võ phục gọn gàng, tóc cột cao để đuôi ngựa, cài trâm ngọc - Nàng đích thị là Trác Quỳnh Dao. Thần sắc của nàng ung dung, tay lật danh sách, đôi lúc tô tô vẽ vẽ như ghi chú cái gì đó. 

Đối diện nàng là Bàng Dũng, gọi lều. Người cao vai rộng, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi hầm hố. thần sắc của lúc khúm núm đối với Quỳnh Dao.

Hai bên của nàng hai tên binh lính bảo hộ. Dẫu , từ trong một góc khuất phía lớp màn vải, một trung niên nam tử ánh mắt sắc bén đang âm thầm quan sát những kẻ bước lều trại. Tất nhiên, kẻ nào đủ khả năng phát hiện ông.

“Bái kiến Trác Tiểu Thư, Tại hạ Bàng Dũng. Xuất từ Vân Khê huyện” - Bàng Dũng chắp tay, cúi đối với Quỳnh Dao, thần sắc tôn kính. 

Quỳnh Dao thì gật đầu, thần sắc đổi, nàng hỏi: 

“Lúc từng hành nghề gì?” 

“Tại hạ nghèo hèn, sinh sống bằng nghề săn bắn.” - Bàng Dũng lập tức trả lời.

Quỳnh Dao thì rời mắt khỏi quyển danh sách, nàng ngước lên Bàng Dũng. Ánh sáng yếu ớt trong lều trại chỉ chiếu nửa gương mặt nàng, nên Bàng Dũng cách nào biểu cảm tâm tình đối phương.

Nhìn Bàng Dũng một lúc, Quỳnh Dao hỏi: 

“Vì gia nhập Thạch Mã thương đội? Không cân nhắc qua bang phái giang hồ  khác ?”

Bàng Dũng mím môi, ánh mắt khẽ động. Hắn uốn lưỡi mấy mới mở miệng đáp. Động tác của Bàng Dũng tuy nhanh và tự nhiên, nhưng qua ánh mắt của Quỳnh Dao. 

“Thưa tiểu thư, Trác huyện úy cương trực công chính, tại hạ ngưỡng mộ lâu. Nay tin Trác Gia chiêu tuyển, nên mạo đến thử.”

Trác Quỳnh Dao thế thì “Ồ” một cái. Nàng về phía Bàng Dũng hỏi: 

“Vậy ngươi vì ngưỡng mộ cha nên gia nhập Thạch Mã thương đội?”

Bàng Dũng thấy câu của Quỳnh Dao thì ngời ngợi, ẩn ẩn cảm thấy đây giống mỉa mai hơn là câu hỏi. cũng nghĩ bản gì để lộ sơ hở, cũng nghĩ sẽ . Bàng Dũng sức quyết tâm gật đầu thật mạnh: 

, tiểu thư.”

“Vậy thì .” - Quỳnh Dao đáp với giọng điệu nhẹ nhàng, thêm gì nữa. Nàng cúi xuống, phất tay hiệu:

“Người kế tiếp.”

Bàng Dũng thế thì sững sờ, động tác nàng quá dứt khoát, đoán ý tứ của nàng. Hắn c.ắ.n răng, vội vàng hỏi: 

“thưa… thưa tiểu thư, chọn ?” 

Trác Quỳnh Dao thì miệng khẽ nhếch, nàng trả lời: 

“Đợi hai ngày nữa thông cáo dán ngoài Trác Phủ. Có thể tới .” 

Nhận câu trả lời mong , Bàng Dũng chắp tay cáo từ. Chậm rãi rời lều từ lối bên hông. 

Từ trong góc tối, vang lên tiếng của trung niên nam tử: 

“Luyện cốt cảnh! Ít nhất hậu kì, công pháp.” 

Trác Quỳnh Dao thì gật đầu, nàng trả lời với

“Nếu chọn sai thì Bạch Thúc hãy nhắc . Người quá lộ liễu. Tự xưng nghèo hèn lưng hùm vai gấu. Miếng ăn nghèo dễ kiếm đến .” - Đương nhiên, Bàng Dũng tuy che dấu nhưng cũng nàng phát hiện. 

“Tiểu thư. Vẫn là cẩn thận một chút .Chuyện cũng xảy một tháng trời. Hung thủ ắt tin tức tiểu thư vẫn còn sống sót.” - Bạch thúc trầm giọng trả lời.

Quỳnh Dao cũng bất đắc dĩ, Bạch thúc chính là tộc thúc cha nàng sắp xếp để bảo vệ nàng. Từ ngày nàng phát hiện trúng độc thì Bạch Thúc cứ kè kè bên . là nàng cảm thấy an tâm hơn nhưng cũng mất mấy phần riêng tư. 

Quỳnh Dao phân biệt thật giả. Kiếp , nàng từng lăn lộn qua trăm cuộc phỏng vấn, nét mặt như một cuốn sách. Về còn chính tay chọn , nên loại chuyện “tuyển dụng” , thật nàng cũng chẳng thấy khó.

Khó ở chỗ võ giả đến đây nhiều. Từ sáng đến giờ, ít nhất bốn kẻ luyện cốt cảnh bước lều. May , bọn họ đều giữ thái độ thăm dò, lộ khí tức, việc tộc thúc ở màn quan sát thì phiền nhưng đúng thật là nàng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Nàng cũng tưởng tượng , nếu để đám lọt thương đội thì bọn sẽ bao nhiêu điều gây bất lợi cho gia tộc. 

“Cũng đủ bốn tay chơi tiến lên …” - Quỳnh Dao thoáng qua một tia đùa cợt.

“Nhắc mới nhớ… Ài, cái thế giới cái gì cũng . Chỉ chán với nguy hiểm một chút. Để tìm mấy cái thuộc hạ bày bọn chơi tiến lên chứ chán mất thôi!” - Quỳnh Dao nghĩ nghĩ phất tay cho gọi kế tiếp.

Tâm Thạch chờ đợi ở ngoài lều cũng nửa canh giờ. Trong lúc chờ đợi, thể lực mất do mấy bài khảo thí cũng dần khôi phục. giờ phút , bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Từ đầu hàng, để ý thấy những kẻ gọi lều đều lối cũ, mà rẽ ở một cửa nhỏ phía bên hông. Việc khiến bên ngoài chẳng ai bên trong đang diễn chuyện gì.

Một nhóm khác vượt qua khảo vấn b.ắ.n cung cũng bắt đầu hàng chờ đợi. Mấy kẻ đến cũng bên trong lều sẽ là khảo thí gì, bọn cũng vài Tâm Thạch với ánh mắt nể phục. Với tuổi tác của Tâm Thạch vượt qua khảo thí cung thuật thì cũng chuyện gì dễ dàng. Tâm Thạch thấy thế cũng khách sáo với bọn họ một chút. Cũng thể bản đang sở hưu một cái trường cung giống

Điều gì đến cũng sẽ đến.

“Trần Tâm Thạch.” - Một trung niên to tên .

Tâm Thạch hít sâu một cho bản tự tin. Hắn cuối đầu chắp tay, sải bước lều trại. Bước đến hai tên binh lính cầm thương, Tâm Thạch cảm giác áp lực từ bọn chúng. Hai tên lính gác hạ thương cho Tâm Thạch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/gen-z-tai-tu-tien-gioi/chuong-19-xuyen-viet-gia-cham-mat.html.]

Mang theo tâm tình thấp thỏm, Tâm Thạch bước trong lều tối. Không khí bên trong phần ngột ngạt, ánh sáng từ bên ngoài hắt chỉ đủ thấy mờ mờ bóng .

Hắn thể cảm giác , mấy luồng ánh mắt đang dán chặt lên . Tim khẽ lộp bộp một cái, cổ họng khô rát. Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, chắp tay cúi đầu, giọng run nhẹ:

“...Tại hạ Trần Tâm Thạch, đến đây theo chiêu tuyển Thạch Mã thương đội.”

Phía đối diện, Quỳnh Dao ngẩng đầu lên. Nàng khựng một thoáng vì bước   trẻ tuổi.

Vì là chủ sự của quá trình chiểu tuyển nên nàng cũng khối trẻ tuổi đăng ký tham gia , nhưng đa phần đều loại từ sớm. Tâm Thạch vẫn trụ đến vòng cũng khiến nàng thoáng chút hiếu kỳ.

Đôi mày liễu của nàng khẽ nhíu , trong đầu chạy qua một dòng suy nghĩ:

“Không lẽ gia tộc nào để con em ám tử a?” 

khi suy nghĩ lóe lên, Quỳnh Dao liền khẽ lắc đầu. Phía màn, Bạch Thúc vẫn im lặng phản ứng gì. Hẳn là chuyện giống như nàng nghĩ.

Nàng Tâm Thạch, thấy thần sắc phần khúm núm, tư thế rụt rè của kẻ thường dân, càng khiến nàng gạt bỏ nghi ngờ.

“Năm nay bao nhiêu tuổi? Hành qua nghề gì ?” - Quỳnh Dao hỏi với giọng từ tốn, trấn an Tâm Thạch.

Giọng khiến lòng Tâm Thạch chợt buông lỏng. Hắn nhận giọng , nàng là Trác Quỳnh Dao, chủ sự chiêu tuyển nhân thủ. Chính bản cũng nàng hớp hồn một chút, vì âm thanh nàng là giọng dịu nhất từng kể từ khi xuyên qua.

Trong lòng dâng lên chút cảm khái, thầm nghĩ:

“Này giống phỏng vấn quá… À , ở đây gọi là khảo vấn.”

Nghĩ xong, vội cúi đầu, đáp với giọng cung kính:

“Bái kiến Trác tiểu thư. Tại hạ năm nay mười bảy, hằng ngày săn kiếm cơm.” 

Hắn dám thất lễ. Thứ nhất, phận hiện tại của chỉ là thường nhân, mà Trác Quỳnh Dao là thiên kim của huyện úy. Thứ hai, chính Trác Quang Chính giao cho trọng trách chủ sự chiêu tuyển, đủ thấy địa vị của nàng tầm thường. Bởi , dù đối diện là một nữ tử, Tâm Thạch vẫn một mực cung kính. Cũng xưng “Bẩm” vì nàng quan, cái là thường thức, Lý gia gia cũng dặn dò qua trong lúc dạy chữ.

Quỳnh Dao khi Tâm Thạch trả lời thì khẽ gật đầu, quần áo Tâm Thạch, nàng khẽ nhíu mày hỏi: 

“Ngươi… trong thành ?”

Tâm Thạch vốn báo nơi xuất từ vòng ghi danh, nên ngại mà thừa nhận: 

“Dạ đúng thưa tiểu thư, tại hạ từ Trần Gia Thôn mà đến. Vì việc nền thành, nhân lúc thấy Thạch Mã thương đội chiêu tuyển nên mạo đến thử.” 

Sau khi Tâm Thạch đến từ Trần Gia Thôn thì Trác Quỳnh Dao khẽ “Ồ” một tiếng. Tâm Thạch thấy thì khó hiểu một chút. Nghĩ tới điều gì, đồng tử trong mắt co rụt . trán lấm tấm mồ hôi lạnh. 

Quỳnh Dao cảm thấy bản với Trần Gia Thôn duyên một chút, nàng mấp máy cánh môi, nghĩ nghĩ nàng hỏi: 

“Ngươi nhận Trần Dần?” 

Tâm Thạch câu hỏi thì trong lòng kinh hoảng, cố trấn tĩnh bản nhưng cánh tay run rẩy bán . Đến bây giờ cũng Trác gia đáng tin . Một trong những lý do khiến tham gia chiêu tuyển là tìm hiểu tình hình của Dần Cửu. Chính vì mà khi Quỳnh Dao nhắc đến ông, Tâm Thạch lập tức chột , cảm giác như mục đích của bản phát hiện. 

Tâm Thạch lúc khai báo cũng từng động qua suy nghĩ che dấu xuất , nhưng một tên thiếu niên mười bảy tuổi non nớt, từ nơi xa đến thì coi thường chỉ thông minh của khác. Với cả cũng thể truy tra đến , nếu chỉ vì che dấu xuất mà “tạch” chiêu tuyển thì cũng đáng tiếc. Vì thế quyết định khai báo thật.

Tâm Thạch hít sâu một , ý niệm trong đầu xoay chuyển. Hắn đáp với giọng run rẩy: 

“Thưa tiểu thư, tại hạ là cùng thôn với Dần thúc, từng săn cùng vài ba . Vài ngày việc mà thành, chẳng Dần thúc chuyện gì phạm pháp?” 

Tâm Thạch cảm thấy câu trả lời của bản đủ an . nghĩ rằng, từng biểu cảm của bản Quỳnh Dao thu hết mắt. 

Đối diện Tâm Thạch, Quỳnh Dao mà khoé môi khẽ cong.

Thiếu niên mặt căng thẳng vụng về, năng cẩn trọng đến đáng yêu.

“Ai hỏi cán bộ thành mấy ngày mà cán bộ trả lời? Ai hỏi a?” - Câu nàng mà chỉ nghĩ trong lòng. 

Càng quan sát sắc mặt và phân tích những gì Tâm Thạch , Quỳnh Dao càng cảm thấy Tâm Thạch cùng Trần Dần chút liên quan. Nghĩ nghĩ, nàng quyết định chơi cùng Tâm Thạch một chút: 

“Cũng gì, chính là đến Trác Phủ báo quan rằng thổ phỉ bên ngoài loạn. Vì thế mà phụ mới xuất binh diệt phỉ. Ngươi chuyện a?”

Tâm Thạch thì nghĩ bản thoát khỏi hiềm nghi, trong lòng hớn hở. bề ngoài vẫn cố trấn tĩnh, đáp: 

“Thưa tiểu thư, tại hạ quả thật qua, nhưng mấy ngày nay chỉ quanh quẩn trong thành, về Trần Gia Thôn nên cũng dám chắc chắn tin .” 

Quỳnh Dao thế thì gật gật đầu, nàng cảm thấy từ lúc xuyên qua thì bản cũng chút may mắn. Từng con cá cứ thế mà lọt tay nàng. Nàng nghĩ giữ cho bản dùng. Vì thế, Quỳnh Dao trở với quá trình khảo vấn, tiếp tục đào sâu để tránh Tâm Thạch cảnh giác. 

“Đã từng cân nhắc qua gia nhập bang phái khác ?”

Tâm Thạch thấy Quỳnh Dao tiếp tục đào sâu chủ đề liền thở phào nhẹ nhõm, xúc động hỏi an nguy của Dần Cửu nhưng vẫn nhịn xuống, mở miệng đáp:

“Thưa tiểu thư, tại hạ cân nhắc qua, nhưng thế lực bang hội tranh đấu phức tạp, nơi trẻ tuổi như tại hạ dám mơ tưởng. Huống chi nơi nào bao ăn ở, truyền thụ võ nghệ như Thạch Mã thương đội. Sau khi thông báo chiêu tuyển, liền đợi mà đến ứng tuyển.” 

Câu trả lời của Tâm Thạch lúc dõng dạc hơn nhiều. Hắn cũng tâng bốc cái gì Trác Quang Chính, nổi tiếng bảo thủ, nếu tâng bốc sẽ hiện bản quá giả trân, vẫn là thành thật tới phúc lợi của Trác gia cho sẽ thực tế hơn nhiều. 

Quỳnh Dao thế thì khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

“Người chút thông minh vặt. Nói dối còn vụng, nhưng đầu óc linh hoạt, thể xài .” 

vì thế mà Quỳnh Dao sẽ nhận Tâm Thạch ngay, thời đại khó nhất là ràng buộc, mà dễ nhất cũng là ràng buộc một . Suy nghĩ xoay chuyển, nàng hỏi Tâm Thạch: 

“Vì Trác gia thu các hạ”?

Sau khi đến câu , Tâm Thạch ngẩn .

Câu hỏi - mà quen, cứ như “vì chúng chọn ” trong mấy buổi phỏng vấn ở trái đất.

Chỉ là, ở đây bằng cấp, tu vi võ đạo, chẳng thứ gì để lợi thế cả.

“Cũng thể thề sống, thề c.h.ế.t theo Trác Gia ?” - Tâm Thạch trong lòng đắng chát.

khi nghĩ đến đây, một câu từng bỗng vang lên trong đầu

“Trác Gia đang lúc cần , ai bọn cũng cần. Bọn cần …của Trác Gia” 

— Người của Trác Gia… Người của Trác gia.

Câu của tiểu thất cái cho tiền lúc vang lên trong đầu. Tâm Thạch ẩn ẩn hiểu điều gì, trong lòng bối rối, suy nghĩ hồi lâu.

Quỳnh Dao thấy thế cũng chen ngang mà để cho Tâm Thạch thời gian suy nghĩ. Nàng cảm thấy thông minh, thể hiểu những gì nàng .

Nuốt một ngụm nước bọt, Tâm Thạch c.ắ.n răng quyết định. Hắn ngẩng cao đầu, mặt đối mặt với Quỳnh Dao, ánh mắt quyết tâm. Hắn chắp tay

“Tại hạ còn một gia gia với cái tiểu , nếu Trác gia bảo hộ họ chu . Tại hạ thề sống là Trác Gia. C.h.ế.t Ma Trác gia.”

 

P/S: Quả thật hạ thấp trí thông minh của main một chút. cũng là để cột với Quỳnh Dao, cho ôm đùi cẩu thả phát dục. Sau khi suy nghĩ cân nhắc, thấy một tên Gen Z cũng hẳn sẽ nghĩ đến việc dối xuất ngay , nên cũng cần cho bài học để rút kinh nghiệm khi giang hồ nên quyết định giữ chi tiết . Anh chị em suy nghĩ gì khác ?

 

Loading...