Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

GẢ CHO TRẤN BẮC HẦU HUNG HÃN - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-24 15:54:40
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bảo Châu từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, tình cảm tựa như tỷ muội ruột thịt! Ai cần nó phải c.h.ế.t vì cái danh hão huyền này cơ chứ!

“Ta muốn quay về khách điếm!”

Chàng không đáp, vẫn thúc ngựa đi tiếp.

Ta lười đôi co lý lẽ với chàng, bèn đưa tay giật phắt dây cương khỏi tay chàng.

Tạ Lĩnh buông tay, ta cứ ngỡ chàng đã đồng ý.

Nào ngờ ngay sau đó, chàng túm lấy eo ta, nhẹ nhàng nhấc bổng lên, rồi xoay người ta lại.

Chàng khẽ quát một tiếng, con hắc mã lập tức tăng tốc.

Ta ngã nhào vào lòng chàng, tốc độ quá nhanh khiến ta theo bản năng ôm chặt lấy vòng eo rắn rỏi của chàng.

“Thả ta xuống! Ta muốn quay về khách điếm mang theo Bảo Châu!”

Ta hét lớn vào mặt chàng, chàng vẫn làm như không nghe thấy, khiến ta tức giận vặn mạnh một cái vào phần da thịt bên hông chàng.

Toàn thân Tạ Lĩnh cứng đờ lại, ngay sau đó, một cái vỗ vang dội giáng thẳng xuống m.ô.n.g ta.

Phần 7

Sĩ khả sát, bất khả nhục.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, ta cắn chặt môi, cố nén không cho mình bật khóc thành tiếng.

Tạ Lĩnh khẽ thở dài: “Nha hoàn của nàng sẽ không sao đâu, người của ta sẽ chăm sóc cẩn thận cho nó.”

Nghe vậy, lòng ta cũng nguôi ngoai đi phần nào.

Ngồi trên lưng ngựa xóc nảy liên hồi, ta chẳng biết chàng còn định đi đến bao giờ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-tran-bac-hau-hung-han/5.html.]

Mí mắt ta dần trĩu nặng.

Tạ Lĩnh khẽ đẩy đầu ta tựa vào lồng n.g.ự.c vững chãi của chàng.

“Ngủ đi.”

Sáng hôm sau, ta vẫn ngủ say sưa trong vòng tay Tạ Lĩnh.

Chàng khẽ lay vai ta, bảo ta xuống ngựa.

Phía trước có một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn, người đánh xe vừa thấy Tạ Lĩnh liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Tạ Lĩnh nói chàng sẽ đi trước, bảo ta cứ ngồi xe ngựa mà về.

Khi thúc ngựa rời đi, chàng còn quay đầu lại nhìn ta một cái thật sâu.

Ánh mắt ấy khiến sống lưng ta lạnh toát.

Chàng sợ ta bỏ trốn hay sao?

Suốt quãng đường còn lại, ta phải chịu cảnh gió sương dãi dầu.

Khách điếm tốt đẹp thì không cho nghỉ ngơi, chỉ mua vội chút lương khô rồi lại hối hả lên đường.

Ta có kháng nghị cũng vô ích, người đánh xe cứ như bị câm điếc vậy.

Thôi thì, cứ nên ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ.

Hành trình đáng lẽ phải mất cả tháng trời, lại bị ép rút ngắn chỉ còn mười ngày đã tới nơi.

May mà ta vốn dễ thích nghi, ở đâu cũng có thể quen được.

Nếu là a tỷ đến đây…

Loading...