Động phòng hoa chúc.
 
Tiêu Sơn thấy nàng bắt đầu ăn   : “Nàng cứ ăn ,   đun nước cho nàng tắm.” Nói xong cũng  đợi Diệp Noãn phản ứng liền   ngoài.
 
Diệp Noãn vốn ăn ít, đợi nàng ăn no, cơm canh vẫn còn thừa một nửa. Nàng bưng cơm canh chuẩn  đem  nhà bếp, định bụng mai sẽ ăn tiếp.
 
Lúc  Tiêu Sơn bước , thấy nàng như  vội vàng hỏi: “Sao ? Không hợp khẩu vị ? Sao  ăn ít thế.”
 
Diệp Noãn lắc đầu giải thích: “Không ,   ăn no , nhiều quá nên ăn  hết,  định để dành mai ăn tiếp.”
 
Tiêu Sơn ngăn nàng , nhận lấy cơm canh đặt  lên bàn : “Không cần để dành đến mai,  ăn đây,  tiệc chỉ lo uống rượu mà  ăn gì, giờ cũng đói .” Nói xong liền trực tiếp cầm đũa ăn.
 
“Đây là phần cơm thừa của !” Diệp Noãn ngạc nhiên , thời đại  nữ nhân sống phụ thuộc  nam nhân, địa vị chẳng đáng là bao,  ngờ   nguyện ý ăn cơm thừa của nàng.
 
Tiêu Sơn  để tâm : “Có gì , chúng  là phu thê, ăn cơm thừa của nàng  gì đáng mất mặt , nước nóng ở phòng bên cạnh, nàng  rửa mặt .”
 
Diệp Noãn   gì nữa, xoay   sang phòng bên cạnh rửa mặt, đợi nàng tắm rửa xong trở về, Tiêu Sơn  ở trong phòng, chắc là   nhà bếp .
 
Diệp Noãn   gương, cầm lược bắt đầu chải tóc, lúc  Tiêu Sơn bước , nhận lấy lược : “Để  chải giúp nàng.”
 
Diệp Noãn  động tác thuần thục của , nàng nghi hoặc hỏi: “Sao    giúp  khác chải tóc?”
 
Tiêu Sơn  chút buồn bã : “Sau khi nương qua đời,  vẫn luôn nương tựa  tổ mẫu mà sống. Mắt tổ mẫu  , nên mỗi  đều là  giúp bà chải tóc. Khi tổ mẫu còn sống, điều mong mỏi nhất chính là  thấy  lập thê sinh con.”
Hạt Dẻ Nhỏ
 
Diệp Noãn xoay  , dịu dàng   : “Vậy ngày mai chúng   tế bái tổ mẫu và nương, báo cho các vị tin tức   nhé.”
 
“Được!” Tiêu Sơn  nàng, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
 
Hai    thật lâu, trong  khí tràn ngập  thở ái . Diệp Noãn     Tiêu Sơn ôm lên giường từ lúc nào, hai   sớm  mảnh vải che . Khi Tiêu Sơn đè lên, nàng  khỏi cảm thấy sợ hãi.
 
Tuy rằng ở xã hội hiện đại, nàng  tìm hiểu  nhiều kiến thức về chuyện nam nữ, nhưng dù  đây cũng là  đầu tiên nàng thực sự trải nghiệm. Nàng  khỏi lo lắng liệu  chảy m.á.u , liệu  đau lắm …
 
Tiêu Sơn nhận thấy gò má nàng đỏ bừng, cùng vẻ mặt đáng thương , trong lòng  khỏi dâng lên một xúc động  trêu chọc nàng, thực tế  cũng  như , khiến nàng liên tục cầu xin tha thứ   .
 
Tuy nhiên, Diệp Noãn  phản kháng quá lâu,  nhanh liền chìm đắm trong sự trêu chọc của Tiêu Sơn.
 
Cuối cùng Diệp Noãn  , Tiêu Sơn thì càng chiến càng hăng, còn  một  nữa, nhưng nghĩ đến nàng là  đầu nên đành gắng sức nhịn xuống,  giúp hai  tắm rửa sạch sẽ,  đó lên giường ôm Diệp Noãn chìm  giấc ngủ sâu.
 
Ngày hôm , Diệp Noãn ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy,  mở mắt liền giật , đây   phòng của ,  đó mới nhớ    xuất giá hôm qua, đây là nhà của .
 
Bên cạnh   còn bóng dáng Tiêu Sơn, Diệp Noãn nghĩ đến tình cảnh đêm qua, mặt nàng đỏ bừng. Tiêu Sơn  thể lực thật quá , rõ ràng là  bỏ sức nhiều hơn mà tinh thần  càng hăng hái.
 
Diệp Noãn thức dậy mặc y phục,  đó tự chải cho  một kiểu tóc phụ nhân đơn giản,  xuất giá  thể xõa tóc nữa, tóc nhất định  búi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-13.html.]
 
Đợi nàng  khỏi phòng, Tiêu Sơn   bưng thức ăn từ nhà bếp  đặt lên bàn trong sân.
 
Tiêu Sơn mỉm  gọi nàng: “Dậy  , mau  đây dùng bữa sáng.”
 
Diệp Noãn bước tới xới cơm, đưa bát cơm của Tiêu Sơn cho ,  khẽ trách: “Chàng cũng  gọi  dậy, hại  dậy trễ .”
 
Tiêu Sơn nghiêm nghị : “Trong nhà    trưởng bối,  cần nàng dâng , dậy sớm  gì.”
 
Tiêu Sơn gắp cho nàng một đũa rau   tiếp: “Ta nghĩ hôm qua nàng  vất vả , nên  để nàng ngủ thêm một chút.”
 
Diệp Noãn suýt sặc, lườm  một cái, tên gia hỏa  đúng là…   đắn, còn hơn cả một  hiện đại như  nữa…, nhưng   hợp ý .
 
Lúc Tiêu Sơn giúp đỡ ở nhà nàng,   nhận  Diệp Noãn  giống như những cô nương khuê các khác vặn vẹo  bộ, mà ngược  vô cùng phóng khoáng, bởi   mới dám  những lời cợt nhả.
 
Tiêu Sơn thấy nàng như  thì tâm trạng vô cùng vui vẻ,  trêu chọc: “Chẳng lẽ   ? Tối qua nàng  mệt lử , cứ luôn bảo  chậm …”
 
“Câm miệng, mau dùng cơm!” Diệp Noãn mặt đỏ bừng, vội vàng cắt lời , tên  thật sự là    hổ,     .
 
Tiêu Sơn  trêu chọc nàng nữa, gắp một miếng thịt đặt  bát nàng: “Được ,    nữa, nàng ăn thịt , gầy quá.”
 
Diệp Noãn  quen ăn đồ dầu mỡ  buổi sáng, nhưng   tiện từ chối, đành  ăn.
 
“Ôi, thịt  ngon quá, đây là thịt gì ?” Diệp Noãn ngạc nhiên, mùi vị  tệ, đây   thịt heo.
 
Tiêu Sơn  gắp cho nàng một miếng: “Đây là thịt hươu hoẵng,  săn  trong núi, thích thì ăn nhiều chút.”
 
Diệp Noãn vội vàng ngăn  : “Đủ , đừng gắp cho  nữa,  ăn  hết.”
 
“Nàng ăn  hết, phần còn   ăn.”
 
“Phần cơm thừa của …”
 
“Sợ gì,  chẳng   từng ăn.”
 
“  nước bọt của …”
 
“Sợ gì,  chẳng   từng ăn.”
 
Diệp Noãn: “…………” Được, ,  thắng .
 
Sau khi dùng bữa sáng, Diệp Noãn chủ động  rửa bát,  gì cũng  cho Tiêu Sơn giúp. Với lý do   cơm, nàng rửa bát, nàng  ngăn Tiêu Sơn ở ngoài nhà bếp.