Diệp Noãn   giường  chút nhàm chán, cộng thêm việc sáng sớm   dậy, giờ nàng  chút buồn ngủ.  lúc , cửa phòng đột nhiên  mở , phát  tiếng cọt kẹt khe khẽ.
 
Âm thanh bất ngờ  khiến Diệp Noãn bỗng chốc tỉnh táo, nàng theo bản năng thẳng , bộ não vốn đang mơ hồ cũng lập tức trở nên minh mẫn.
 
"A Sơn bảo  mang chút đồ ăn đến cho con,  ngờ    thể tỉ mỉ đến thế, còn nghĩ con sẽ đói, xem   thực sự thích con." Một giọng nữ dịu dàng vang lên, mang theo chút ý  và cảm thán.
 
Diệp Noãn tuy   thấy, nhưng nàng   đây là giọng của Tiền thị, nàng mỉm  đáp: "Đa tạ Thím , mau  xuống  chuyện ."
 
Tiền thị  đến bên giường, nhẹ nhàng đặt chiếc khay đang cầm  tay xuống giường,  : "Ăn chút gì , đói cả ngày  chắc . A Sơn nghĩ con còn đội khăn che mặt  tiện ăn uống, đặc biệt chuẩn  chút điểm tâm, con dùng tay cầm là  thể ăn ."
 
Diệp Noãn quả thật đói , cũng   bộ  tịch, trực tiếp cầm bánh ngọt lên ăn. Tiền thị rót cho nàng một ly nước, ăn vài miếng nàng liền  ăn nữa, thật sự là nàng thế   tiện  nhà xí,  dám ăn nhiều.
 
Tiền thị kéo một chiếc ghế  cạnh nàng trò chuyện: “A Sơn tiểu tử  vì cưới con mà tốn  ít tâm tư, hai đứa con cứ sống  với , nhất định sẽ  cuộc sống hạnh phúc.”
 
Diệp Noãn  nhà Tiền thị   với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng chỉ qua  với nhà bà, nàng  đáp: “Đa tạ Thím, chúng con sẽ .”
 
Tiền thị  : “A Sơn   trưởng bối, hai nhà chúng   ở gần ,    chuyện gì hai đứa cứ đến hỏi  và Trương thúc của con bất cứ lúc nào, đừng ngại  phiền chúng .”
 
Diệp Noãn : “Dạ, con mới  thê tử  , còn nhiều thứ  hiểu, lúc đó   phiền thím dạy dỗ con .”
 
Tiền thị dịu dàng  đáp: “Con cứ tìm ,  lúc nào cũng hoan nghênh.”
 
Tiền thị thấy Diệp Noãn ăn xong,  rót thêm một ly nước đưa qua. Sau đó nắm lấy tay nàng vỗ vỗ, an ủi: “A Sơn là một đứa trẻ ,  đối với con cũng là thật lòng thật , hai đứa  nương tựa lẫn , cuộc sống nhất định sẽ ngày càng   hơn.”
 
Diệp Noãn gật đầu, trong lòng cảm thấy  ấm áp. Mặc dù nàng còn  chút mơ hồ về tương lai, nhưng lời  của Tiền thị khiến nàng cảm thấy yên tâm.
 
Hai   trò chuyện thêm vài chuyện khác, thấy trời cũng  còn sớm, Tiền thị  dậy : “Được , A Sơn cũng sắp đến gỡ khăn che mặt cho con ,    phiền nữa,   đây.”
 
Diệp Linh ngoan ngoãn gật đầu, mỉm  : “Vâng, Thím  thong thả.”
 
Tiền thị  bước  khỏi phòng, liền gặp ngay Tiêu Sơn. Tiêu Sơn vội vàng bày tỏ lòng  ơn với Tiền thị: “Đa tạ Thím Trương   chuyện cùng A Noãn.”
 
Tiền thị  Tiêu Sơn với vẻ sốt ruột,  khỏi trêu ghẹo: “Không cần đa tạ, mau   thôi,  con đang vội  gặp tân nương tử mà!”
 
Tiêu Sơn  Tiền thị  đến đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu: “Ngày mai con sẽ dẫn A Noãn đến thăm thím.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-tho-san-thon-nu-xuyen-khong-lam-giau/chuong-12.html.]
 
Tiền thị  gật đầu,  đó xoay  rời . Nàng thừa  đôi tân nhân  cần  thời gian riêng tư, dù  xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nàng   nán  đây lâu.
 
Tiêu Sơn  Tiền thị  xa dần, cuối cùng cũng   tân phòng. Hắn khép chặt cửa phòng,  từng bước từng bước  về phía Diệp Noãn. Mỗi bước chân đều mang theo sự mong đợi và căng thẳng, tựa như cả thế giới chỉ còn  hai  họ.
Hạt Dẻ Nhỏ
 
Diệp Noãn   giường, lắng  tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng càng thêm căng thẳng. Nàng hít một  thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản , nhưng tim nàng đập càng lúc càng nhanh.
 
Nàng tự nhủ, đừng vô dụng như , tuổi linh hồn của ngươi còn lớn hơn Tiêu Sơn,  gì mà  căng thẳng?  sự tự an ủi    tác dụng lớn.
 
Tiêu Sơn trong lòng cũng căng thẳng, từ khi Thím Trương  Diệp Noãn đồng ý hôn sự ,    vui, nhưng trong lòng  yên, cảm thấy đây   là Diệp Noãn tự nguyện đồng ý, nàng chỉ  theo sắp xếp của cha nương.
 
Hắn  đến nhà họ Diệp giúp đỡ cũng là để gặp Diệp Noãn,   nàng đối với   thái độ như thế nào. Thấy nàng đối với  chăm sóc chu đáo, quan tâm  khắp nơi, cũng  ghét bỏ , lúc đó trong lòng   ấm áp, thầm thề nhất định  đối xử  với nàng.
 
Hiện tại cuối cùng cũng cưới   về , trong lòng  hưng phấn  căng thẳng, hơn cả là sự yên tâm,     còn cô độc nữa.
 
Tiêu Sơn cầm cân hỷ lên chậm rãi vén khăn che mặt đỏ. Diệp Noãn ngẩng đầu  lên, hai  bốn mắt chạm , ngây  hai giây, Diệp Noãn mặt đỏ bừng vội cúi đầu xuống.
 
Tiêu Sơn thấy nàng mặc hỷ phục đỏ rực còn  hơn ngày thường vài phần,  kìm nén sự rung động trong lòng, rót hai ly rượu, đưa cho Diệp Noãn một ly, hai  uống giao bôi tửu.
 
Tiêu Sơn đặt ly xuống,  hỏi nàng: “Nàng  ăn gì ,  đói ,  cần   lấy chút đồ ăn cho nàng ?”
 
Diệp Noãn sờ sờ bụng, thành thật đáp: “Chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt, giờ thì  chút đói, còn  thì ? Uống nhiều rượu như    uống chút  để thư giãn ?”
 
Tiêu Sơn lắc đầu: “Không cần,   uống nhiều rượu, nàng chờ  một lát,    đồ ăn cho nàng.” Nói xong liền   nhà bếp.
 
Diệp Noãn cũng  rảnh rỗi, nàng múc một chậu nước rửa mặt,  đó tháo hết đồ trang sức  đầu xuống, thả mái tóc xõa dài  lưng.
 
Tiêu Sơn bưng cơm canh , ánh mắt dịu dàng gọi nàng: “Mau  đây dùng cơm, đừng để  đói bụng.” Diệp Noãn  xuống bên bàn,  thấy một đĩa lớn thức ăn đầy đủ thịt cá và rau xanh cùng một bát cơm lớn, khóe miệng nàng giật giật, bát  cũng lớn quá ! Nhiều thế  nàng ăn  hết, Tiêu Sơn là xem nàng như heo ?
 
Diệp Noãn nuốt nước bọt : “Cái  cũng nhiều quá ,  ăn  hết.”
 
Tiêu Sơn mỉm   nàng : “Không , nàng cứ từ từ ăn, ăn  bao nhiêu thì ăn.”
 
Diệp Noãn thấy     cũng  tiện từ chối,  đó cầm đũa ăn. Cùng lắm là ăn  hết thì để dành mai hâm  ăn, dù  cũng là đồ thừa của .