Buổi sáng hôm , ánh nắng xuyên qua khung cửa kính chiếu căn phòng nhỏ nơi An Nhiên đang . Cô thức dậy từ sớm,
vì mất ngủ, mà vì đầu óc tràn ngập những suy nghĩ còn vương từ tối hôm qua. Lời của Duy Lâm, sự quan tâm của , tất cả như những gợn sóng cứ lăn tăn mãi trong tim cô.
An Nhiên cho phép bản suy nghĩ quá nhiều. Cô tập cho sự mạnh mẽ hơn từ những vết thương cũ. Một như cô thể dễ dàng ngã gục chỉ vì vài cử chỉ ấm áp. Thế nhưng, trái tim chẳng theo lý trí. Nó vẫn run lên khi nhớ cái cách Duy Lâm đặt tay lên vai cô, cái dịu dàng của trong đêm tối.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Duy Lâm cũng khỏi trăn trở. Anh rõ trong lòng vẫn hướng về Hương Nguyên – một con gái nhẹ nhàng, trong sáng, khiến rung động từ những ngày đầu quen . An Nhiên giống như một hình bóng thể biến mất, một lặng khác mà ngờ để tâm đến. Anh bối rối, bản lạc lối, nhưng cũng chẳng thể ngơ những cảm xúc vụn vỡ mà cô giấu kín vẻ ngoài cứng cỏi.
Chiều hôm , chúng gặp ở thư viện trường. Không gian yên tĩnh, mùi giấy cũ thoang thoảng khiến bầu khí thêm phần trầm lắng. chọn một góc khuất, lặng lẽ lật từng trang sách. Duy Lâm vẫn dễ dàng tìm thấy cô.
“Lại một ?” – giọng khẽ vang lên, ấm và chút trêu chọc.
An Nhiên thoáng giật , ngẩng đầu . Cô mím môi, cố giữ vẻ bình thản:
primrose
“Ừ, gì lạ . Bình thường vẫn thế mà.”
Duy Lâm kéo chiếc ghế xuống cạnh cô. Anh trả lời ngay, chỉ im lặng quan sát cô. An Nhiên vốn quen với cái chăm chú , tim cô bỗng loạn nhịp cả lên.
“An Nhiên …” – cất giọng vài giây im lặng – “Cậu nhất thiết gồng lên như thế , chuyện xem nào.”
An Nhiên khi xong câu thì dừng trang sách đang dở, sang lạnh lùng với rằng: “Cậu thì hiểu gì chứ, chỉ đang tập trung sách thôi mà. Đây là con thật của bây giờ, còn cái dáng vẻ yếu đuối mà nghĩ nữa ”.
Anh sững , ngờ cô thẳng đến . Trong mắt An Nhiên, thấy thấp thoáng sự cô đơn, sự khát khao sẻ chia nhưng cũng là hàng rào kiên cố ngăn ai bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-9-khoang-lang-trong-trai-tim.html.]
“Có lẽ đúng.” – Duy Lâm thở dài – “ ít nhất, hãy nhớ rằng… vẫn còn ở bên cạnh , lắng .”
An Nhiên khẽ rùng , tim cô như đang siết chặt. Cô dám mắt , chỉ cúi gằm mặt xuống cuốn sách. Cô đang cố gắng nén những tiếng nghẹn trong lòng. Rõ ràng cô thích Hương Nguyên, rõ ràng cô chỗ trong trái tim , tại còn đối xử với cô như thế?
Cả hai chìm trong lặng. Thư viện vắng , chỉ còn tiếng lật sách khe khẽ và nhịp thở gấp gáp của những cảm xúc thể gọi thành tên.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan khí tĩnh lặng. Là Hương Nguyên gọi. Duy Lâm thoáng lúng túng, liếc An Nhiên dậy bước ngoài máy.
An Nhiên một , lòng chùng xuống. Cảm giác hụt hẫng len lỏi, dù cô cố gắng phủ nhận. Cô tự nhủ bản : “Đừng để rung động yếu đuối thêm một nữa. Anh thuộc về .”
Khi Duy Lâm , gương mặt ánh lên một sự dịu dàng khác lạ. Rõ ràng, chỉ cần giọng Hương Nguyên, vui hơn hẳn. An Nhiên nhận điều đó. Cô nén tiếng thở dài, mỉm gượng gạo để che cảm xúc trong lòng.
“Cậu chuyện riêng thì , cần ở đây với .” – cô , giọng nhẹ bẫng.
“Không! sẽ ở với .” – Duy Lâm đáp ngay, ánh mắt kiên định.
Khoảnh khắc , An Nhiên cảm thấy lòng run rẩy. , cô nhanh chóng dựng lên một bức tường khác. Cô dậy, cất sách giá, khẽ :
“Dù thế nào, cũng phiền . Đừng vì mà quên mất điều quan trọng với .”
Cô bước , để Duy Lâm lặng thinh giữa căn phòng yên ắng. Trong ánh mắt , một mớ cảm xúc hỗn độn cứ xoáy sâu: trách bản , thương An Nhiên, nhưng cũng thể phủ nhận tình cảm dành cho Hương Nguyên.
Trên hành lang dài, An Nhiên bước siết chặt tay. Nỗi đau trong cô ồn ào, nhưng dai dẳng. Cô rõ giữ vững trái tim, bởi nếu lỡ để nó rẽ sang một hướng khác, cô sẽ thêm một tổn thương.
Đêm hôm đó, cả hai – dù ở hai nơi khác – đều chẳng thể ngủ yên. Một bên là sự giằng co giữa tình cảm và lý trí, một bên là nỗi đau thầm lặng mà chẳng ai .