Đi qua những ngày thương nhớ - chap 19

Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:59:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày biến cố, căn nhà vẫn còn lưu giữ ấm của . Mùi hương nhẹ nhàng từ những vật dụng dùng, chiếc gối thường kê, bức ảnh … tất cả như vẫn còn bên chúng .

bên An Khang, ôm c.h.ặ.t t.a.y em, thỉnh thoảng lên những bức ảnh , tim đau ấm:

“Em… em nhớ ?”

An Khang khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhưng trầm ấm:

“Nhớ… nhưng em thấy vẫn ở bên… qua những thứ để …”

Chúng lặng yên, mỗi khoảnh khắc đều tràn đầy ký ức về – từng lời dạy, từng nụ , từng bữa cơm ấm áp. Dù còn ở bên, nhưng ấm của bà vẫn quanh quẩn, khiến trái tim hai chị em thêm mạnh mẽ, và cảm thấy đơn độc.

Một buổi chiều, tiếng chuông cửa vang lên. mở và thấy Duy Lâm cùng Hương Nguyên đó, ánh mắt lo lắng nhưng dịu dàng.

Duy Lâm bước , nở nụ gượng gạo:

“An Nhiên… chúng đến thăm chứ?”

mỉm yếu ớt:

“Cảm ơn… vẫn … An Khang cũng …”

Hương Nguyên bước , giọng nhẹ nhàng:

“Chúng những ngày qua ăn nhiều… nghỉ ngơi, đừng quá lo lắng. Chúng dự định chọn trường đại học nào?”

hít một dài, cố bình tĩnh, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:

định chọn… trường đại học xa nhà,… vì vẫn thử sức …”

Duy Lâm gật đầu, ánh mắt dịu dàng:

“Nghe hợp lý… nhưng hãy chắc chắn rằng đó là lựa chọn mà , chỉ vì trách nhiệm lo lắng.”

Hương Nguyên mỉm , đặt tay lên vai :

cũng nhớ sống cho bản , An Nhiên . Chúng sẽ ủng hộ, nhưng quan trọng là cảm thấy đúng đắn với lựa chọn của .”

Tối hôm đó, căn nhà chìm trong ánh đèn vàng nhạt. Không gian yên tĩnh đến mức rõ tiếng đồng hồ tích tắc nơi góc phòng. hít một sâu, bước phòng khách, nơi cha đang lặng lẽ chén nguội lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-19.html.]

“Cha… con chuyện một chút ?” – giọng khẽ vang lên.

Ông ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi, nhưng cũng xen lẫn sự chờ đợi:

“Ừ, con .”

xuống đối diện, đôi bàn tay nắm chặt lấy để che giấu sự run rẩy trong lòng.

“Cha… con suy nghĩ nhiều về việc chọn trường đại học. Ban đầu… con định chọn trường gần nhà, để thể chăm sóc gia đình… nhưng … con thử sức bản , khám phá nhiều thứ hơn. Con … học ở một nơi xa hơn một chút, để thể sống thoải mái hơn, để học cách tự vững, và cũng… để tìm cách quên những mất mát.”

primrose

Giọng nghẹn , nhưng cố gắng tiếp tục:

cha yên tâm… hằng năm, con vẫn sẽ về… con rời xa mái nhà , chỉ là… con thử một cuộc sống khác, để bản trưởng thành hơn.”

Cha , ánh mắt d.a.o động giữa nỗi lo lắng và sự thấu hiểu. Ông đặt chén xuống, giọng trầm nhưng chậm rãi:

“An Nhiên… con lớn . Cha con chịu nhiều tổn thương. Nếu con thật sự như … cha sẽ tôn trọng. hãy nhớ, cũng , miễn là con bình an, mạnh mẽ, và sống thật hạnh phúc.”

Nước mắt rơi xuống, nụ lẫn trong nghẹn ngào:

“Con hứa, cha … con sẽ sống … để trời thể yên tâm mỉm .”

Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở dài nhẹ nhõm của cha, và tiếng tim đập gấp gáp nhưng kiên định. Khoảnh khắc , cảm thấy con đường phía dẫu xa lạ, nhưng ít nhất, thể bước với sự đồng ý và ủng hộ của cha.

Sau khi xong, cha im lặng lâu. Ông xuống bàn tay – đôi bàn tay từng khiến gia đình tổn thương, giờ run rẩy như một đứa trẻ. Ánh mắt ông nhòe , giọng khàn khàn cất lên:

“An Nhiên… cha … cha xứng để những lời từ con. Cha nhiều sai lầm… để con đau khổ, để hai đứa lớn lên trong dằn vặt. Có lẽ… chính cha là khiến gia đình tan nát. Cha xin … xin con thật nhiều.”

lặng , nước mắt rơi lã chã. Cha bao giờ lời xin rõ ràng như thế. Ông cúi đầu, bàn tay siết chặt mép bàn, run run tiếp:

từ hôm nay… cha hứa với con. Cha sẽ chăm sóc hai chị em con thật , sẽ bao giờ để các con chịu thêm mất mát nào nữa. Cha mong con tha thứ ngay… chỉ mong một ngày nào đó, con thể cha mà còn thấy hận trách.”

nghẹn ngào, trái tim quặn thắt, nhưng khi gương mặt mệt mỏi, hốc hác của cha, cảm nhận sự chân thành trong từng lời. đưa tay lên, lau vội giọt nước mắt:

“Cha… con oán trách nữa. Con mệt . Con chỉ … cha hãy giữ lời hứa, chăm sóc An Khang… và đừng để những lầm lặp . Con tha thứ cho cha… vì cha xứng đáng, mà vì… con và em cần một gia đình, cần một chỗ dựa.”

Cha ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu. Ông nắm lấy tay , giọng run rẩy:

“Cảm ơn con… An Nhiên… cha hứa.”

Khoảnh khắc , thấy một tia sáng nhỏ bé trong căn nhà ngột ngạt nhiều nỗi buồn. Đó là sự xóa nhòa tất cả, mà là khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình của sự hàn gắn và trưởng thành.

Loading...