Đi qua những ngày thương nhớ - chap 16 : Đừng rời xa con nhé mẹ ơi
Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:55:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa bước chân nhà, cảm nhận ngay một sự khác thường. Không gian im lìm đến lạ thường. Tim lập tức đập mạnh, một linh cảm ùa đến.
Chạy phòng khách, thấy gục sàn, run rẩy. “Mẹ…!” hét lên, lao tới ôm lấy . Mồ hôi lấm tấm trán , đôi mắt nhắm nghiền khiến hoảng hốt.
Cha nhanh chóng xuất hiện, vội vàng gọi xe cứu thương. theo sát, ôm trong lòng, cảm giác bất lực khiến tim như nghẹt . Trên đường đến bệnh viện, tay siết c.h.ặ.t t.a.y , thì thầm: “Mẹ… giữ sức… con ở đây, con sẽ rời xa .”
Ở phòng cấp cứu, cha bên ngoài, thì thầm với bác sĩ. cố tình lùi , nhưng vẫn lỏm :
“Bác sĩ… tình trạng của vợ … còn nhiều thời gian nữa ?” Giọng cha run lên, pha lẫn nỗi lo lắng tột độ.
Bác sĩ gật nhẹ, giọng trầm: “Chúng cố gắng, nhưng bệnh tiến triển nhanh. Cần chuẩn tinh thần…”
Tim như ngừng đập. c.h.ế.t lặng ở cửa phòng, từng lời mà dám tin. Mặt lạnh ngắt, nước mắt trào nhưng cố gắng kìm . “Không… … … …”
cúi xuống bên giường , nắm tay bà thật chặt, thì thầm: “Mẹ… con sợ gì cả, con sẽ ở bên … đừng bỏ con…”
primrose
Trong lòng , một cảm giác hỗn loạn trộn lẫn đau đớn và quyết tâm bùng lên. Dù trái tim đang tan nát, mạnh mẽ. Mẹ cần , và sẽ rời bà dù chỉ một giây
bên giường , tay nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, cố giữ nhịp thở bình tĩnh nhưng lòng thì rối như tơ vò. Máy theo dõi nhịp tim kêu đều đều, mỗi tiếng “bíp” như khoảnh khắc nhắc nhở về sự sống mong manh của .
Nhìn yên, dám chớp mắt, sợ nhắm mắt bà sẽ biến mất. Nỗi sợ hãi tràn ngập tim, nhưng tự nhủ: “Phải bình tĩnh, An Nhiên… cần con mạnh mẽ. Không , bỏ mặc .”
Cha ở góc phòng, lặng lẽ trò chuyện với bác sĩ, nhưng vẫn thấy những lời đầy nỗi lo: “Còn bao lâu… cách nào…?” mặt , dám , nhưng từng câu như d.a.o cứa tim.
siết tay chặt hơn, thì thầm: “Mẹ… con sẽ ở bên … con sợ… đừng bỏ con…” Nước mắt trào , kìm nữa. đồng thời, một quyết tâm dần hình thành: sẽ gục ngã . Dù trái tim đau nhói, là chỗ dựa cuối cùng cho bà.
tự nhủ: “Nếu còn thời gian, con sẽ điều để cảm thấy bình yên. Nếu… nếu … con cũng sẽ giữ ký ức về , giữ tất cả yêu thương mà dành cho con.”
Cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng máy kêu và nhịp thở yếu ớt của . lì bên giường, ôm tay trong lòng, âm thầm .Tay nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, mắt chăm chăm khuôn mặt nhợt nhạt . Mỗi nhịp thở đều là một nhịp tim sợ hãi trong lòng . sợ rời tay một giây thôi, sợ rằng khi , bà sẽ mãi mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-16-dung-roi-xa-con-nhe-me-oi.html.]
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trôi theo gò má, rơi âm thầm như dòng suối nhỏ chảy lòng . Không tiếng , chỉ là nỗi lo lắng dồn nén, xé lòng, khiến từng tế bào trong quặn thắt. “Mẹ… tỉnh dậy… đừng bỏ con… con sẵn sàng… sẵn sàng để mất …”
Ngoài cửa, cha lặng, cảnh tượng con gái bên giường . Ánh mắt ông trống rỗng, nặng trĩu ân hận. Ông thấy từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi, cảm nhận nỗi đau mà gây – vì một chữ ngoại tình, vì những lầm của , giờ đây vợ bệnh nặng, con cái khổ sở, cả gia đình tan nát. Trong khoảnh khắc , ông như quỳ xuống, cùng đứa con gái bé bỏng của , nhưng tất cả quá muộn.
Cả căn phòng lặng yên, chỉ còn tiếng máy nhịp đều đều, chỉ còn dòng nước mắt lặng thầm, nhưng trong sự im lặng , cả nỗi đau, nỗi sợ hãi, sự ân hận, và tình yêu thương đan xen, khiến gian trở nên nặng trĩu nhưng cũng thật lắng đọng, khiến tim cũng nhói theo từng nhịp.
Những ngày đó, gần như sống bên giường . Tay luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, mắt rời khỏi khuôn mặt yếu ớt . Mỗi nhúc nhích thở đều đều, tim nhảy lên một nhịp, và thì thầm: “Mẹ… đừng ngủ quên lâu quá… con cần ở đây…”
Cha luôn ngoài cửa, lặng lẽ quan sát. nhận trong ánh mắt ông sự hối hận sâu sắc, nhưng đồng thời là nỗi cô đơn, ân hận vì chính những sai lầm của bản . Mỗi ông, thấy gánh nặng mà ông đang mang – lầm gây cho , cho , cho cả gia đình. thương giận, nhưng tất cả giận hờn đều nhường chỗ cho nỗi lo lắng và trách nhiệm với .
Trong lòng , một nỗi đau âm ỉ: “Mọi chuyện đều do bố… nhưng giờ thể trách để cha thêm đau… mạnh mẽ để yên lòng.” chuẩn cơm nước, t.h.u.ố.c men, giúp uống từng ngụm nước, từng viên thuốc. Nhìn yếu ớt, chợt nhận tình yêu thầm lặng của – dành cho Lâm – giờ đây chẳng còn quan trọng bằng việc chăm sóc .
Một buổi chiều, cha tiến phòng, ánh mắt đượm buồn, nhỏ: “Nhiên… con… con vất vả …” trả lời, chỉ cắm cúi chuẩn đồ ăn cho , chăm nhịp tim bà đều đặn. trong lòng, cha đang ân hận, ông thấy rõ những gì gây : vợ bệnh nặng, con gái rơi nước mắt, gia đình như sắp tan vỡ.
cha, chỉ lặng lẽ chăm sóc , nước mắt rơi thầm lặng, hòa với tiếng máy nhịp đều. từng giọt lệ chứa đựng quyết tâm mạnh mẽ: dù cha lầm, dù thứ rối ren, vẫn là chỗ dựa cho , giữ ở , sống vì bà.
Sau 1 ngày nữa trôi qua , Ánh sáng nhạt nhòa của bình minh hắt phòng bệnh, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt. vẫn bên giường, tay đặt nhẹ lên tay , tim như nhảy khỏi lồng ngực. Bỗng một cử động nhỏ, một thở dài thoáng qua, khiến tim như tắt lịm bùng lên dữ dội.
Mẹ mở mắt. Đôi mắt mờ nhưng lóe lên ánh ngờ nghệch, . còn gì, chỉ kịp áp mặt tay , cảm nhận nhịp thở yếu ớt . Cả cơ thể như tan chảy, nước mắt tuôn ngừng, lặng lẽ, nỗi lo sợ, niềm hạnh phúc, và cả sự nhẹ nhõm trộn lẫn đến nghẹn thở.
“Mẹ… còn ở đây…” thì thầm, giọng đứt quãng, từng lời như một lời cầu nguyện, một lời hứa thành lời: “Đừng rời xa con nhé ơi!”
Mẹ khẽ cử động, nhấc tay như nắm lấy , nhưng tay yếu. áp trán tay bà, cố gắng cảm nhận từng nhịp tim mong manh mà vẫn tồn tại . Trong lòng , một cảm giác vỡ òa: bao ngày lo lắng, bao đêm thức trắng, cuối cùng vẫn còn đây, vẫn thở, vẫn thấy .
Ngoài cửa, cha lặng, ánh mắt trĩu nặng ân hận. Ông con gái và vợ, thấy từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi, thấy nỗi lo sợ, và nhận bộ sự sụp đổ mà chính gây – lầm, sự dối trá, khiến bệnh nặng, con gái rơi nước mắt. Ông khẽ rùng , như quỳ xuống nhưng dám, nỗi ân hận trái tim ông nghẹn .
cha, chỉ chăm chăm , từng giọt lệ chảy dài, nhưng còn là nước mắt sợ hãi, mà là nước mắt của tình yêu, trách nhiệm, và cả một niềm hạnh phúc đan xen đau nhói: vẫn còn đây, và sẽ để bà đơn độc một nào nữa.
thì thầm, giọng khàn đặc: “Mẹ… con sẽ luôn bên , từ từ cùng qua tất cả… và con sẽ buông tay.”
Căn phòng im lặng, chỉ còn nhịp thở , tiếng máy đều đặn, và dòng nước mắt của như một dòng sông âm thầm chảy, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, khiến khoảnh khắc mong manh vỡ òa.