Đi qua những ngày thương nhớ - Chap 14:Trái tim hay Hy vọng?

Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:53:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

bước năm cuối cấp với bao nhiêu nỗi lo lắng chồng chất. Ngày tháng ở lớp 12 còn nhẹ nhàng như nữa, mà nặng trĩu như một tảng đá đè lên vai. Càng đến gần kỳ thi đại học, càng bận rộn, nhưng với , gánh nặng chỉ đến từ sách vở.

Mẹ – Hải Hòa – sức khỏe yếu dần, khuôn mặt gầy guộc nhưng vẫn luôn cố gắng nở một nụ . Căn nhà vẫn vang lên những câu quen thuộc lặp lặp từng ngày, những tiếng gượng gạo. , cũng , và cả bố – Cao Minh – cũng rằng nụ chỉ là một chiếc mặt nạ. ai dám vạch trần. Tất cả chúng chọn cách giả vờ vui vẻ để níu giữ những ngày tháng ít ỏi còn khi vẫn còn đủ thành viên trong gia đình.

Có hôm, vô tình dặn bố trong bếp:

– “Ông , đừng để con bé lo lắng thêm nữa. Nó sắp thi , đừng cho nó thấy đang yếu .”

Bố im lặng lâu, đáp bằng giọng trầm khàn:

– “Bà yên tâm… sẽ cố. nợ bà quá nhiều .”

Nghe xong, tim đau nhói. Người bố từng khiến căm ghét vì phản bội , nay thốt lên câu khiến nghẹn ngào. đó là sự hối hận thật lòng, chỉ là cảm xúc thoáng qua. ít nhất, trong khoảnh khắc , thấy trong mắt ông ánh lên sự áy náy.

Ở trường, thứ cũng chẳng dễ dàng hơn. Duy Lâm vẫn bên cạnh , quan tâm theo cách riêng của . Cậu nhiều, chỉ âm thầm lặng lẽ. Những buổi học nhóm, khi mệt mỏi, thường nhắc nhở:

– “An Nhiên, nghỉ một lát hẳng học tiếp.”

nhạt:

– “Không , vẫn học . Sắp thi , tập trung hơn.”

Duy Lâm , ánh mắt dịu dàng bất lực:

– “Cậu cứ nghỉ ngơi một lát mất kiến thức mà lo. Học thế khi mệt hơn . Có gì khó thì giúp cho, cần cố quá như thế .”

 Lời khiến lòng nhẹ nhõm hơn chút, nhưng khép . Bởi , Duy Lâm chỉ đang cố gắng quan tâm một cách gượng ép. Thỉnh thoảng, vẫn bắt gặp ánh mắt hướng về Hương Nguyên. Một cái dịu dàng mà bao giờ dành cho .

Có hôm, trong buổi tập văn nghệ cuối năm, thấy họ cùng trò chuyện ánh đèn vàng. Hương Nguyên , trong trẻo hút hồn. Duy Lâm cũng mỉm , nụ hiếm hoi mà từng thấy khi ở bên . Tim thắt , nhưng vẫn bước qua như chuyện gì.

Tối đó, về nhà, cạnh , giả vờ hồn nhiên kể chuyện lớp học:

– “Mẹ ơi, hôm nay lớp con tập kịch vui lắm. Cả lớp ầm lên.”

Mẹ vuốt tóc , ánh mắt dịu dàng:

– “Nghe con kể, cũng thấy vui .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-14trai-tim-hay-hy-vong.html.]

, nhưng nước mắt rơi thấm xuống gối.

Trong căn phòng tối, thì thầm với chính :

“Mình mạnh mẽ. Không để thấy. Không để ai thấy.”

primrose

Một lúc , dậy, khẽ nhấc chăn đắp cho . lặng lẽ ngoài, để gian yên ắng ôm trọn . Gió đêm xào xạc 

qua những tán cây, tự nhủ: “Ngày mai… thứ sẽ khác. Mình đủ mạnh để tự hào, để còn ai lo lắng vì .”

Ánh trăng soi đường, phản chiếu quyết tâm trong đôi mắt . Dù khó khăn đến , sẽ gục ngã.

Buổi sáng tĩnh lặng, khi lo xong vài việc lặt vặt, thấy Hương Nguyên nép bên hiên, như chờ . Cô , ánh mắt chất chứa điều gì đó quen băn khoăn. hít một dài, bước tới, tự nhủ bình tĩnh: “Sao ở đây nhỉ. Trời ơi, để thấy trong dáng vẻ .”

“An Nhiên… hôm qua ?” Hương Nguyên bước tới ,hỏi giọng nhẹ nhàng nhưng dường như giấu lo lắng.

ngập ngừng, khẽ mỉm : “Mình… mà, chỉ là mệt thôi. Cảm ơn quan tâm.”

Nguyên tiến gần hơn, giọng cô thậm chí còn nhỏ hơn: “Mình thấy vẻ lo lắng nhiều. Cậu cần giấu , sẽ .”

mắt cô , cảm giác ấm áp bối rối. thở dài, thật: “ ai thấy như thế . Mình mạnh mẽ… cho , cho bản nữa.”

Hương Nguyên nhíu mày, nhẹ nhàng nắm lấy tay : “ đôi khi, để khác nỗi lòng cũng cả. Mạnh mẽ nghĩa là gồng một . Cậu hiểu ?”

lặng im một lúc, cảm nhận sự quan tâm chân thành từ cô , gật đầu: “Ừ… hiểu… nhưng vẫn… cần thời gian.”

Cả hai im lặng một lúc, chỉ tiếng lá xào xạc và nhịp thở của . Dẫu cứng cỏi, nhưng cũng nhận rằng, nếu những thật sự quan tâm, thì nhất thiết chịu đựng thứ một .

Sau khi chuyện với Hương Nguyên, lặng bóng cây, theo cô nhà. Trong lòng trào lên một cảm giác lạ lùng. Nhìn cách Nguyên quan tâm, lo lắng cho , chợt nhận sự dịu dàng cũng chính là những điều Lâm luôn trân trọng.

thầm nghĩ: “À, hóa … Lâm thích Nguyên là đúng. Hai họ hợp thật… và điều đó cho cả hai.”

Tim vẫn còn nhói nhẹ vì tình cảm thầm lặng dành cho Lâm, nhưng đó là một nỗi nhẹ nhõm, một cảm giác bình yên khó tả. sẽ giữ tình cảm trong lòng, âm thầm 

chúc phúc cho họ, và để nó ảnh hưởng đến tình bạn cuộc sống của mỗi .

Nhìn ánh nắng len qua tán lá, tự nhủ: “Mình sẽ mạnh mẽ… trân trọng tình bạn, và chấp nhận điều . Dù lỡ thích thầm Lâm, vẫn hạnh phúc vì thấy vui vẻ cạnh yêu.”

 

Loading...