Đi qua những ngày thương nhớ - chap 13 :Vở kịch mang tên “Ổn”

Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:52:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ thi đại học đang đến gần, thấy căn nhà bỗng trở nên yên ắng một cách khác thường. Tất cả chúng , bố, và cả em trai – đều căn bệnh của . Giấy chẩn đoán còn là bí mật nữa, nhưng chẳng ai trong nhà thốt nửa lời. Chúng chọn cách im lặng, giả vờ như , cố gắng nở những nụ gượng gạo để giữ cho một niềm vui mong manh.

Có hôm, học về, thấy đang loay hoay nấu bữa tối. Động tác chậm chạp, mồ hôi rịn trán. bước , cố giọng thật tươi:

: “Mẹ để đó con cho. Mẹ xuống nghỉ , chú ý sức khoẻ hộ con ?”

Mẹ (mỉm yếu ớt): “Con bé vẫn khoẻ mà. Còn hơn cả khoẻ, thấy con chăm chỉ học hành như thế là khỏe .”

, che giấu đôi mắt nhòe lệ. Mẹ vẫn cố tỏ mạnh mẽ, dù cơ thể ngày càng rã rời.

Điều khiến bất ngờ là bố – ông đổi, dù chỉ một chút. Bố còn lạnh lùng đến vô cảm như . Mỗi tối, ông về sớm hơn, lặng lẽ , ánh mắt pha chút xót xa. Dù ông chẳng nhiều, nhưng đôi khi bắt gặp bố thở dài, ngón tay run run khi châm t.h.u.ố.c bỏ dở.

, khi mệt quá xuống ghế, bố khẽ bước , giọng khàn đặc:

Bố (nhỏ nhẹ): “Em… em cố gắng nghỉ ngơi nhiều . Anh… sẽ lo phần còn .”

Mẹ ngẩng lên, bố, trong mắt thoáng một tia buồn lẫn dịu dàng. Không ai , nhưng trong khoảnh khắc , cảm thấy điều gì đó nhói lên trong lòng – một chút ấm áp lẫn nghẹn ngào.

bố vẫn . Ông phản bội , để những vết thương bao giờ lành. giờ đây, khi đối diện với sự mong manh của vợ, lẽ trong lòng ông cũng dấy lên một sự áy náy, một chút tình nghĩa còn sót bao năm chung sống.

Bữa cơm gia đình bây giờ trở nên kỳ lạ: chúng nhiều hơn, hỏi han nhiều hơn. , tất cả chỉ là lớp mặt nạ của tất cả . Chúng đang cùng đóng kịch – một vở kịch vui vẻ, để tin rằng chuyện đều , để thấy là gánh nặng.

Có đêm, trong phòng, tiếng ho khan của vọng từ phòng bên. Trái tim như bóp nghẹt. , cả nhà đều thấy, nhưng chẳng ai dám bước . Bởi tất cả chúng đều sợ… chỉ cần một câu hỏi, một giọt nước mắt thôi, lớp vỏ bọc sẽ vỡ tan, và sự thật đau đớn sẽ nhấn chìm tất cả.

 

primrose

Một buổi tối, khi đang ôn tập, bước phòng, tay cầm ly sữa nóng. Gương mặt xanh xao, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương.

Mẹ: “An Nhiên , học hành mệt lắm con? Uống sữa nghỉ ngơi sớm nhé, đừng thức khuya quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-13-vo-kich-mang-ten-on.html.]

: “Con , đừng lo. Mẹ cũng giữ gìn sức khỏe… uống t.h.u.ố.c đều chứ ạ?”

       Mẹ khựng một chút, mỉm :

Mẹ: “Ừ, . Mẹ chỉ mong con thi , đạt ước mơ của .”

Lời nhẹ nhàng mà nhưng đối với là một lời động viên vô cùng lớn. đang chịu đựng, nhưng thể gì hơn ngoài việc gật đầu.

Cha – Cao Minh – dạo trở về nhà sớm hơn. Ông ít khi to tiếng, cũng còn những cuộc điện thoại lén lút như . Đôi khi, bắt gặp ánh mắt ông , pha lẫn sự áy náy và hối hận. Một tối nọ, vô tình thấy cuộc trò chuyện trong phòng khách.

Cha: “Anh xin … vì để em chịu nhiều thiệt thòi. Những năm qua, em chịu đựng quá nhiều.”

Mẹ: (khẽ nhạt) “Thôi, còn bao nhiêu thời gian nữa mà nhắc chuyện cũ. Anh chỉ cần sống với con, thế là đủ .”

Tiếng dịu dàng nhưng yếu ớt, khiến cha im lặng thật lâu. Lần đầu tiên trong nhiều năm, thấy ông cúi đầu .

Duy  Lâm cũng chuyện. Từ ngày tin, hai họ chỉ lo lắng cho mà còn thường xuyên đến thăm, giúp đỡ những việc lặt vặt trong gia đình.

Một hôm, khi vườn để lấy ít nước, Duy lâm và hương nguyên  đến gần, giọng trầm xuống:

Hương nguyên : “An Nhiên, nếu chuyện gì khó khăn, đừng giấu tụi . Mẹ … tụi cũng thương như .”

         Duy Lâm bên cạnh, mắt xa xăm:

 Duy Lâm: “Chúng sắp bước kỳ thi quan trọng, nhưng với , việc cấp thiết bây giờ là . Dù thế nào, cũng ở đây.”

c.ắ.n chặt môi, cố để nước mắt rơi. Trong lòng ngổn ngang: một bên là kỳ thi đại học – tương lai phía , một bên là đang ngày càng yếu .

Những ngày tháng , gia đình giống như đang sống trong một vở kịch. Chúng , ăn uống, cùng bàn về kỳ thi, nhưng ẩn tất cả là nỗi sợ hãi, lo lắng về một ngày xa… khi gia đình sẽ mất ánh sáng ấm áp nhất.

Loading...