Đi qua những ngày thương nhớ - chap 12 : :Khi mặt trời vắng bóng

Cập nhật lúc: 2025-10-13 14:51:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một năm trôi qua nhanh đến mức vẫn còn ngỡ ngàng. Ngày nào còn là cô học trò lớp 11 đầy bỡ ngỡ, nay và cả lớp khoác lên màu áo mới của khối 12 – năm học cuối cùng mái trường cấp ba.

Sân trường vẫn rộn ràng tiếng , nhưng trong sâu thẳm, ai cũng cảm thấy gì đó đổi. Những câu chuyện phiếm giờ  

chơi ít dần, đó là những buổi bàn luận về đề cương, tài liệu ôn tập, những ước mơ đại học của từng .

cũng ngoại lệ. Từ một năm, nhiều chuyện xảy , để trong những suy nghĩ trưởng thành hơn. bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến định hướng tương lai, đến con đường sẽ bước khi rời khỏi mái trường .

Trong khi đó, Duy Lâm dường như cũng đổi. Cậu chững chạc hơn, ít bông đùa hơn, và thường xuyên lâu hơn trong lớp giờ học để thêm đề thi thử. dù bận rộn thế nào, ánh mắt vẫn vô tình chạm mỗi khi ngẩng lên – chỉ khác là , còn dễ dàng trốn tránh như nữa.

Năm lớp 12 bắt đầu như thế, hối hả, áp lực, đầy những điều khó lường…

ngờ trong những góc khuất đó biến cố xảy với thêm một nữa …

Dạo   Mẹ thường viện cớ khám sức khỏe định kỳ, lẳng lặng trở về như chuyện gì xảy . hỏi, chỉ gượng:

“Không con, chỉ mệt thôi.”

im lặng, gật đầu, cố tin. trong lòng, nỗi lo cứ ngày một lớn dần. Một buổi tối, khi đang vùi đầu những trang sách thì bất ngờ thấy tiếng tranh cãi từ phòng khách. Giọng run run, còn bố đầy cáu gắt.

Mẹ: “Anh lúc nào cũng bảo lo cho gia đình, nhưng thử xem, đang dần mất sức sống … Anh thấy hả?”

Bố: “Em đừng bừa! Căn bệnh chắc … Em định để con bé rối tung cả lên ?”

Mẹ (khẽ nghẹn): nó lo. sợ, sợ khi ngày đó đến con sẽ khổ hơn…”

c.h.ế.t lặng, tim đập thình thịch. Từng lời như lưỡi d.a.o cứa da thịt. run rẩy bước , nhưng kịp cất tiếng thì vô tình rơi một tập hồ sơ. Giấy tờ tung khắp sàn, và trong đó, một tờ giấy chẩn đoán chơi vơi giữa sàn.

cúi xuống nhặt. Đôi mắt nhòa ngay từ dòng chữ đầu tiên:

“Chẩn đoán: Ung thư – giai đoạn ba .”

 

sững , tim như ngừng đập. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. bao lâu, chỉ cảm thấy đôi tay run đến mức thể giữ chặt tờ giấy.

“Ung thư…” – lẩm bẩm, môi run bần bật.

phịch xuống sàn, đang cố định hình cái quái quỷ gì ghi trong tờ giấy . Cả cơ thể lạnh buốt, run lên. Một cơn đau nghẹn ngào bóp chặt lấy ngực, khiến khó thở.

hét lên, lao tới ôm òa, nhưng đôi chân chẳng nhúc nhích nổi. Trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi lời đáp:

“Mẹ ơi… tại giấu con? Con đủ tin tưởng để chia sẻ nỗi đau ?”

Ngoài phòng khách, tiếng bố vẫn còn vang vọng, nhưng chẳng rõ nữa. Trong giây phút , nhận , những nỗi đau lớn đến mức cả thế giới cũng đủ để san sẻ, huống chi một đứa con gái như .

vẫn đó, ôm tờ giấy chẩn đoán trong tay. Nước mắt rơi mãi ngừng, nóng hổi má nhưng lạnh buốt trong tim. bao lâu, chỉ đến khi vội vàng chạy đến, giật lấy tờ giấy, mới bừng tỉnh.

Mẹ (giọng hoảng hốt): “An Nhiên… con… con thấy ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-12-khi-mat-troi-vang-bong.html.]

(nghẹn ngào, run rẩy): “Mẹ… tại với con? Mẹ nghĩ con là đứa trẻ con để ý đến điều đó? Tại ? Con phép điều đó . Mẹ nó với con ? Mẹ nghĩ là thế khi con sẽ còn đau hơn ư”

Mẹ sụp xuống mặt , bàn tay run run chạm , lau những giọt nước mắt mà chính cũng đang kìm nén.

Mẹ: “Con gái con lo lắng. Con còn cả tương lai phía , còn cả giấc mơ đang đợi. Mẹ… chỉ con sống thật , mang thêm gánh nặng nào cả.”

nắm chặt lấy tay , siết đến mức như khắc ghi ấm tận tim .

: “Mẹ ơi, nhưng con cần một cuộc sống như thế…Không thì cuộc sống ý nghĩa gì chư. Dù là đau đớn, dù là tuyệt vọng, con vẫn cùng . Con bỏ trong bóng tối, một ngày bỗng dưng mất kịp lời gì…”

Nói đến đó, cổ họng nghẹn cứng, tiếng òa vỡ, xé tan căn phòng nhỏ bé.

Bố lặng một bên, ánh mắt cũng đỏ hoe nhưng cố giấu. Lần đầu tiên trong đời, thấy bố bất lực đến thế. Người đàn ông tưởng chừng mạnh mẽ, kiên cường, giờ đây chỉ im lặng, hai tay đan đầy run rẩy.

Mẹ ôm chặt lòng, thì thầm như nén từng nỗi đau:

    Mẹ: “Mẹ xin … Xin giấu con. con hứa với , dù thế nào, con vẫn sống thật mạnh mẽ, học tập, bước tiếp con đường của . Đừng để điều ảnh hưởng đến con, ?”

gào lên trong vòng tay :

: “Mẹ đừng như thể sẽ rời xa con! Con cần gì khác, con chỉ cần thôi…Xin , đừng bỏ con…”

Căn phòng chìm trong lặng, trong nỗi sợ hãi tràn ngập đến ngạt thở. Đêm hôm đó, ngủ. chỉ bên cạnh , lắng từng nhịp thở yếu ớt của , trong lòng thầm cầu nguyện:

“Xin hãy để ở bên con lâu hơn nữa… con xin để ý đến nhiều hơn. Mẹ ơi ơn ở với con.”

Từ đêm hôm đó, trong như một vết nứt lớn thể hàn gắn. vẫn học, vẫn với bạn bè, nhưng tiếng đều gượng gạo. giấu tất cả trong lòng, để ai , kể cả Duy Lâm – luôn tin tưởng nhất.

Có đôi , ánh mắt Duy Lâm thật lạ. Cậu khẽ hỏi:

Duy Lâm: “Dạo vẻ mệt mỏi. Có chuyện gì , An Nhiên?”

gượng , lắc đầu:

: “Không . Chắc là do áp lực học tập thôi.”

Nói dối bao giờ dễ dàng đến thế. học cách che giấu thật khéo léo, đến mức chính bản cũng nhận đang dần biến thành một con khác – lạnh lùng hơn, im lặng hơn, và cô đơn hơn.

Ban đêm, khi cả nhà chìm giấc ngủ, thường trong bóng tối, tờ giấy chẩn đoán bệnh nhàu nát trong tay. Mỗi chữ in đó như những nhát d.a.o cắt tim. sợ, lo, nhưng thể chia sẻ cùng ai.

tự nhủ:

“Mình mạnh mẽ. Mình để lo lắng thêm. Đây là cuộc chiến của , nhưng cũng là của .”

Ngày tháng trôi trong nặng nề. lao đầu sách vở, việc chuẩn cho kỳ thi đại học như một cách để quên . Mỗi trang giấy, mỗi bài toán, mỗi dòng văn đều thấm đẫm sự cố gắng và nỗi đau giấu kín.

primrose

Có những buổi chiều tan học, bộ một , bầu trời chuyển dần sang màu tím hồng tuyệt . Trong khoảnh khắc đó, thầm ước giá như thời gian thể dừng , giá như cuộc sống bớt nghiệt ngã hơn một chút. tự trấn an :

“Mình phép yếu đuối. Mẹ cần . Gia đình cần . Cuộc sống của do quyết định. Cố lên, nó sẽ dần lên thôi.”

 

Loading...