Sáng hôm , sân trường rộn ràng tiếng . Ánh nắng dịu nhẹ của đầu thu len qua những tán lá bàng, rơi xuống vai áo học sinh. Duy Lâm bước lớp với gương mặt chút mệt mỏi vì cả đêm ngủ ngon. Vừa xuống, thấy Hương Nguyên , nở nụ tươi như thường lệ.
“Lâm, gì mà trông phờ phạc thế?” – giọng cô đầy quan tâm.
Anh gượng , đưa tay gãi nhẹ gáy:
“À… chắc học nhiều quá thôi. Không .”
ánh mắt vô tình lướt sang phía cuối lớp, nơi An Nhiên đang lặng lẽ lấy sách . Mái tóc cô buông xõa che một bên gò má, nhưng vẫn giấu nét u buồn. Một thoáng, Lâm thấy lòng nhói lên.
Tiết học trôi qua, thầy giáo giao bài tập nhóm. Thật tình cờ, An Nhiên và Duy Lâm xếp chung nhóm. Khi thầy rời , cả
lớp nhốn nháo sắp xếp. Hương Nguyên nhanh chóng bước đến, ánh mắt ánh lên vẻ thuộc.
“Hay ba chúng cùng nhóm cho tiện?” – Nguyên đề nghị, tay đặt nhẹ lên vai Lâm.
Lâm kịp đáp, An Nhiên khẽ :
“Không cần . Mình thể riêng phần .”
Giọng cô hề gay gắt, chỉ là lạnh lùng và khép kín. Nguyên thoáng sững , sang Lâm. Trong khoảnh khắc , như một phản xạ, Lâm buột miệng:
“An Nhiên … đừng một . Để tớ giúp.”
Cả lớp lặng vài giây. Hương Nguyên ngay cạnh, ánh mắt dần đổi khác. An Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tròn mở lớn, dường như tin những gì .
“Tớ… tớ mà. Hai chung với .” – cô nhanh, vội vã cúi xuống che giấu cảm xúc.
chính sự từ chối càng khiến tim Duy Lâm quặn . Anh thêm, nhưng bắt gặp ánh của Hương Nguyên. Nụ vốn dịu dàng nay gượng gạo, ẩn chứa chút gì đó hụt hẫng.
Cả buổi hôm đó, bầu khí trong nhóm nặng nề. An Nhiên lặng lẽ, Duy Lâm bối rối, còn Hương Nguyên thì im lặng khác thường.
Ra về, Lâm bước nhanh để đuổi kịp An Nhiên.
“Nhiên, đợi !” – gọi.
primrose
Cô dừng , đầu, giọng run:
“Cậu mặt … tớ cần sự thương hại.”
“Không thương hại!” – Lâm gần như bật , ánh mắt kiên định. – “Tớ chỉ… chỉ thấy cứ mãi chịu đựng một .”
Khoảnh khắc đó, An Nhiên ngẩng lên. Giữa ánh chiều tà, đôi mắt long lanh chứa cả hàng tá nỗi buồn. vì trả lời, cô chỉ khẽ :
“Cậu hiểu …”
Rồi cô , bỏ Duy Lâm giữa sân vắng. Trái tim rối bời, từng lời thốt như một mũi d.a.o chạm sự thật cố giấu kín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-qua-nhung-ngay-thuong-nho/chap-11-loi-noi-lo-lang.html.]
Ở phía xa, nơi hành lang vắng, Hương Nguyên chứng kiến bộ. Nụ của cô vụt tắt, bằng một lặng mênh mông.
Chiều hôm đó, hành lang trường vắng lặng hơn thường lệ. Sau khi An Nhiên rời , Duy Lâm c.h.ế.t lặng ở sân, còn Hương Nguyên nấp phía xa, đôi mắt mở lớn, tim đập nhanh như xé lồng ngực.
“Tại … Lâm với An Nhiên?” – cô tự hỏi, bàn tay vô thức siết chặt quai cặp.
Trong suốt quãng thời gian qua, cô luôn tin rằng và Lâm một sự gắn kết riêng, một thứ tình cảm âm thầm nhưng rõ ràng, mãnh liệt. Anh quan tâm cô, dành ánh mắt dịu dàng cho cô. Còn giờ đây, chỉ một câu của dành cho An Nhiên, tất cả niềm tin bỗng lung lay dữ dội.
“Có lẽ… nhầm? Hay… trong lòng Lâm vốn chỗ cho An Nhiên từ lâu?”
Nỗi bất an dâng lên, Hương Nguyên bước thật nhanh, giấu những giọt nước mắt lặng lẽ.
Trong khi đó, An Nhiên dọc con phố nhỏ dẫn về nhà. Ánh nắng chiều phủ lên mái tóc dài, phủ một lớp vàng cam óng ánh. Trong đầu cô ngừng vang vọng câu của Lâm:
“Không thương hại! Tớ chỉ thấy mãi chịu đựng một thôi.”
Cô c.ắ.n môi, trái tim nhói đau, rối bời.
“Tại thế, Lâm? Cậu hiểu… Nếu tiếp tục thích , tớ sẽ yếu lòng mất. Mà tớ thể yếu đuối thêm nữa…”
An Nhiên xuống chiếc ghế đá công viên gần nhà, ánh mắt hướng lên bầu trời đang chuyển tối. Hàng cây lao xao, tiếng lá kẽ rơi từng chiếc. Trong gian , cô thì thầm với chính :
“ , , trái tim tớ rung động đến thế ? Mình thề sẽ chỉ tập trung học hành, yêu, dựa dẫm… Vậy mà…”
Giọt nước mắt rơi xuống, An Nhiên vội đưa tay lau thật nhanh, sợ ai đó thấy. Nụ mạnh mẽ cô gắng giữ suốt bao ngày bỗng vụn vỡ, để lộ một trái tim yếu đuối, khao khát yêu thương.
Đêm hôm đó, ở nhà, Duy Lâm giường, đôi mắt vẫn mở to trần nhà. Anh nhớ ánh mắt An Nhiên khi cô , và cả sự im lặng của Hương Nguyên đó.
“Lẽ nên … nếu , thật sự khó chịu.” – nghĩ, nắm chặt tay.
Trong bóng tối, tiếng chuông điện thoại vang lên. Là tin nhắn của Hương Nguyên:
‘Ngày mai… thể cùng đến thư viện ? Mình ôn một bài để chuẩn cho kỳ kiểm tra.’
Duy Lâm chằm chằm màn hình. Anh Nguyên đang cần một mối quan hệ thật rõ ràng. trái tim đang rẽ về một hướng khác.
Anh gõ xóa, gõ xóa, cuối cùng chỉ trả lời ngắn gọn:
‘Ừ, mai gặp.’
Rồi đặt điện thoại sang một bên, lưng , lòng ngổn ngang.
“Nguyên… tớ tổn thương. … hình như tớ quá xa .”
Cùng lúc đó, An Nhiên vẫn bên cửa sổ, bầu trời đầy . Trong đầu cô, giọng của Lâm vẫn văng vẳng, nhưng cô tự nhủ:
“Không , An Nhiên . Cậu để trái tim mềm lòng đến . Con đường phía còn dài… và chỉ phép tự .”
trái tim thật ngang bướng, vốn dĩ, theo lý trí…