10
Ngày đến Vân Nam, trời trong gió mát, từng cơn gió nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng.
Tôi sắp xếp ổn thỏa cho Đường Diệu và Đường Noãn, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khu vườn đã được người ta quét dọn từ sớm, rất sạch sẽ. Tôi chỉ cần lau chùi sơ qua, sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng là ổn.
Khi đang dọn đồ của Đường Noãn, bất chợt một phong thư rơi ra.
Là nét chữ của Đường Noãn.
Cô ấy định đưa cho tôi vào ngày khởi hành, bên ngoài phong bì viết rằng: “Đợi lên máy bay rồi hãy mở,” còn vẽ thêm một gương mặt cười tinh nghịch.
Khoé mắt tôi chợt nóng lên, run tay mở phong bì ra.
*
Gửi Chiêu Chiêu thân yêu:
Khi cậu mở lá thư này, tớ đã lên đường đến Vân Nam – nơi sẽ trở thành ngôi nhà thứ ba của chúng ta.
Duyên phận thật kỳ diệu, một cô bé được anh trai tớ tiện tay kéo lên xe, cuối cùng lại trở thành người thân không thể tách rời với bọn tớ.
Mười năm, chúng ta đã gắn bó mật thiết hơn bất kỳ quan hệ m.á.u mủ nào.
Thật ra tớ cũng không biết vì sao lại viết lá thư này. Cảm giác có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng mình hy vọng cậu hiểu rằng, cuộc sống luôn phải hướng về phía trước. Anh tớ cũng không muốn cậu mãi mãi bị mắc kẹt trong quá khứ, anh ấy hy vọng cậu thật sự có thể hạnh phúc.
Thời gian cuối đời, anh ấy từng âm thầm nói với tớ rằng, anh hy vọng sau này cậu sẽ gả cho một người thật lòng yêu thương cậu.
Chiêu Chiêu à, đừng sợ. Hãy mở lòng ra, ôm lấy cuộc sống mới.
Tớ sẽ luôn ở phía sau cậu, làm người thân gần gũi nhất của cậu.
Lần sau cậu đến, tớ nhất định đã trồng đầy hoa khắp khu vườn.
Chờ cậu đến.
Mãi mãi yêu em như Đường Diệu — Noãn Noãn.
*
Tôi siết chặt lá thư, hai tay run rẩy, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống làm ướt mặt giấy, tôi vội vàng lau khô một cách cẩn thận.
Tôi gấp lại lá thư ngay ngắn, cất giữ thật tốt.
11
Một tháng sau, khu vườn nhỏ đã được dọn dẹp đâu vào đấy, hoa cũng đã trồng xong.
Hai chú mèo con cuộn tròn trong ổ nhỏ trước hiên nhà, yên tĩnh phơi nắng.
Tôi nằm trên ghế xích đu, nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Đầu dây bên kia nói tình cờ lướt thấy những dòng nhật ký trên Weibo của tôi, hỏi tôi có muốn xuất bản không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/di-den-noi-co-gio/10.html.]
Weibo là nơi tôi bắt đầu viết từ thời cấp ba, chủ yếu ghi lại những chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Mỗi khi học hành mệt mỏi, tôi lại đăng vài dòng để xả stress.
Thói quen này kéo dài cho đến khi Đường Diệu phát bệnh thì dừng hẳn.
Về sau tôi chẳng còn tâm trí nào để tiếp tục, tài khoản Weibo cũng để đó không dùng đến nữa.
Tôi nghĩ một lát rồi đồng ý.
Tôi đăng nhập vào tài khoản đã phủ bụi từ lâu, bắt đầu đọc lại từ đầu về những lần gặp gỡ và khoảnh khắc trong cuộc sống của chúng tôi.
Ký ức đã quá xa xôi, có những chuyện giờ nhớ lại cũng mơ hồ.
Chỉ khi đọc lại những bài viết cũ, tôi mới nhận ra suốt chặng đường ấy chúng tôi đã sống vui vẻ, náo nhiệt và rực rỡ biết bao.
Thì ra Đường Diệu không phải từ đầu đã biết nấu ăn. Anh ấy cũng như tôi, từng là "sát thủ nhà bếp", thậm chí có lần suýt đốt cháy cả căn bếp, sau đó bị Đường Noãn dội cho một chậu nước lạnh giữa mùa đông.
Thì ra Đường Noãn cũng không phải ngay từ đầu đã làm nghề trang điểm. Cô ấy từng học cắt tóc, ông chủ cảm thấy cô có tiềm năng nên tự mình làm mẫu cho cô thực hành, kết quả bị cô cắt thành kiểu “sát mã đặc” rồi bị đuổi việc.
Còn tôi cũng không phải ngay từ đầu đã học giỏi. Khi mới quay lại trường học, do không theo kịp, kỳ thi tháng đầu tiên tôi chỉ được 16 điểm môn Toán. Tôi lén giấu bài thi trong ngăn phụ của balo nhưng vẫn bị Đường Diệu lật ra. Anh ấy cười nhạo tôi suốt nửa năm trời.
...
Tôi cứ lướt xem từng bài viết, cười đến ngả nghiêng.
Cuối cùng lại cười ra nước mắt.
Thật tốt biết bao.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cuộc đời dài rộng, nhưng chúng tôi có vô số ký ức ấm áp.
Tôi lại cầm bút lên, quyết định viết nốt câu chuyện ấy.
Từ lần đầu gặp nhau, đến hồi kết cuối cùng.
Trong câu chuyện ấy, chúng tôi đã tích góp đủ tiền, cùng nhau đến một nơi đầy gió để an cư.
Mỗi cơn gió thoảng qua đều mang theo hương hoa từ cả khu vườn, bay mãi đến phương xa.
Tương lai rực rỡ mà Đường Diệu từng nói, cuối cùng chúng tôi đã cùng nhau chạm tới.
Khi hoàn thành bản thảo cuối cùng, tôi nghĩ muốn đặt cho quyển sách một cái tên thật hay.
Suy nghĩ hai ba ngày, chẳng có cái tên nào thấy vừa ý.
Về sau tình cờ thấy một câu nói, rất thích:
"Lão thân nay đã tự do, lòng không vướng bận, tùy ý sống qua xuân thu."
Vậy thì gọi là "Sống qua xuân thu" đi.
Đây là mười năm xuân thu mà ba chúng tôi đã cùng nhau trải qua.
Tôi gửi bản thảo cuối cùng đi, gập máy tính lại.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.