Dâu Quỷ Nhà Hội Đồng - Hồn Khóc Bên Mộ
Cập nhật lúc: 2025-05-22 03:02:08
Lượt xem: 29
Nửa đêm trời tối như mực, chỉ có ánh trăng mỏng tang vắt hờ trên mấy đám mây xám ngoét. Tiếng dế kêu từng hồi lẻ loi giữa bãi tha ma, nơi cỏ dại mọc ngập đến đầu gối, nơi mùi bùn non trộn với mùi nhang tàn khét lẹt quấn lấy không khí, nghe rờn rợn như tiếng ai thì thầm ngoài bụi chuối.
Giữa đám mồ đất lúp xúp nằm chen chúc nhau, có một ngôi mộ mới đắp, đất còn ẩm, chưa kịp xanh cỏ. Trên nấm mộ, có một vong nữ ngồi co ro, tóc dài phủ mặt, vai run lên từng hồi theo tiếng nấc nghẹn ngào. Mỗi lần gió lùa qua, tóc cô lại bay phất phơ, để lộ đôi mắt sưng đỏ đẫm lệ.
Những vong hồn cũ trong nghĩa trang từ trong bụi tre, sau mấy tấm bia mục, bắt đầu lục tục bò ra. Có đứa không có đầu, tay xách cái sọ lên cao để soi đường. Có ông cụ một chân, nhảy cà nhắc như con cò bị chụp bẫy. Mấy chị ma xưa còn giữ hình thù bị ngựa đá, cái lưng bẹt dí, ruột lòng lòng như mớ hến đổ. Họ lục cục kéo lại, vừa cười cười vừa nói:
Cao Tiên Sinh
– Con nhỏ này chắc mới tới mà khóc dữ, mình ra mần quen coi sao!
– Ờ, chắc con nhỏ nhớ nhà. Chứ ma mới đời nào khóc lóc cỡ nó!
Mấy bóng ma lấp ló trong trăng, lảo đảo tới gần, càng lúc càng đông. Họ rụt rè, tội nghiệp, như mấy người nhà quê đi ăn giỗ mà không có quần là áo lượt. Nhưng với vong nữ mới đến nọ, ai nấy đều như ác mộng. Cô vừa thấy mấy cái mặt bầm tím, m.á.u me be bét, vừa nghe mùi đất mồ xộc lên, liền la thất thanh:
– Áaa! Có ma! Có ma! Nghĩa trang có ma! Đừng lại gần tui! Đi đi mà... má ơi...!
Tiếng khóc rền rĩ vang ra tới tận hàng trâm bầu đầu bãi. Gió tự dưng nổi lên, xạc xào từng hồi như ai quạt nón lá trên đầu.
Nghĩa trang không có ma thì có cái gì trời đất!
Nó nói cứ như nó không phải ma vậy đó!
Nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của vong nữ mới tới, họ cũng thôi không ép nữa mà lùi lại, rồi từ từ... đổi hình. Kẻ thì vuốt mặt một cái, thân thể dần trở lại bình thường. Người thì tháo cái đầu ghép lại ngay ngắn. Mấy chị ma sửa sang lại mái tóc, gói ruột vô áo cho đỡ kinh.
Cả nghĩa trang chợt im lìm, như chờ vong nữ kia nói điều gì.
Một hồi lâu, vong nữ mới chịu ngước mặt lên. Mặt cô còn trẻ lắm, cỡ chừng hai mươi mấy, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
– Chào chú thím, con... tên Kim Ngọc… hức hức…"
– Chết rồi còn ấm ức, linh hồn khó siêu đó nghen. Mà sao chết, kể nghe coi?
Lúc này, lại có một vong khác như nhớ ra gì đó, hỏi vội:
– Phan Kim Ngọc đó hả… trời đất, hồi còn sống đẹp nức tiếng một vùng, dáng người như liễu rủ, ăn nói ngọt như chè đường thốt nốt. Cái thời mới cưới về nhà hội đồng Lợi, ai ai cũng ganh đỏ con mắt, nói cậu Hai có phúc ba đời mới cưới được con vợ khéo như cô đây...
Tiếng một bà ma già văng vẳng giữa nghĩa trang khi nghe Kim Ngọc ngồi nghẹn ngào, tay lau nước mắt không còn ướt nhưng lòng thì vẫn đẫm.
Ngọc gật đầu, nói trong tiếng thở dài;
– Dạ. Lúc mới gả về, con lo từ việc ăn, việc mặc, tới sổ sách ruộng vườn, lúa thóc, cúng kiếng, đám giỗ, người ăn kẻ ở… cái chi cũng tới tay. Cậu Hai chỉ có việc ăn diện, đọc báo Tây, thỉnh thoảng đánh đàn mandolin ngoài hiên sảnh.
Nói tới đó, bà ma già chen vô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-quy-nha-hoi-dong/hon-khoc-ben-mo.html.]
– Vậy mà sao... nghe đồn, cậu Hai với cô cưới nhau chừng năm bảy năm rồi mà chưa có con, phải hôn?
Kim Ngọc im lặng một hồi, rồi chậm rãi đáp:
– Cũng hổng biết là tại trời hổng cho, hay tại lòng người ác. Ban đầu thì ai cũng nói con thế nào cũng sinh quý tử. Nhưng càng về sau, bụng vẫn lép, người ta bắt đầu lời ra tiếng vào.
Một con ma cục mịch, chân đất lết trong bùn gần đó, góp chuyện:
– Ờ... tui nghe mấy mụ bán cá dưới chợ nói cây độc không trái, gái độc không con. Vậy chứ người ta đâu có biết trái tim người đàn bà khi bị nói vậy... nó đau ra sao đâu…
Kim Ngọc cười khan, giọng lạnh như gió sình:
– Đau hả? Đau như bị d.a.o róc từng khúc ruột. Cậu Hai hồi xưa thương con lắm. Mỗi lần đi về đều mua mấy cái lược sừng, mấy cuốn thơ mới in tặng. Mà rồi... cậu cũng nghe lời thiên hạ, bắt đầu lạnh nhạt, đi nhậu, đi chơi... giao hết ruộng đồng, sổ sách cho con giữ, còn ổng thì lén lút với gái.
Mấy vong hồn xung quanh lặng thinh. Ánh trăng rọi qua nhánh cây khô, bóng ma đổ dài trên mộ như vết nhăn trên mặt đất.
Cô nói tiếp, giọng nghèn nghẹn:
– Bữa đó, cậu Hai đi Sài Gòn chơi một chuyến. Con ở nhà lo trăm công nghìn việc, chờ cậu về. Nghĩ bụng sau chuyến đi xa, về sẽ thương vợ mình hơn. Ai dè... vừa vô tới cổng, người đi trước là cậu, còn phía sau là một cô gái lạ, váy áo sặc sỡ, môi đỏ loè loẹt…
Một chị ma trẻ thở dài, giọng mềm như bông lục bình:
– Rồi sao nữa cô?
Kim Ngọc siết chặt hai tay:
– Thì con bỏ về nhà tía má. Đi một mình, mặc áo nâu sồng, định bụng xin tía má cho ở ít bữa. Nhưng nửa đường qua rạch Bà Lựu... có một toán người lạ chặn lại. Tụi nó... tụi nó biết tên Kim Ngọc. Còn nói gì mà mày là con dâu nhà hội đồng Lợi, c.h.ế.t đi cho người ta yên cửa yên nhà…
– Rồi... tụi nó đâm... một nhát, hai nhát... d.a.o cứa vô da thịt như xé lá chuối khô... Con chưa kịp la thì m.á.u đã đầy miệng, rồi tụi nó mổ bụng... móc ra... như người ta lôi ruột cá lóc.
Không gian lặng như tờ. Mấy con dế bên gốc mả cũng ngừng kêu. Gió đêm rít từng hồi, mùi bùn non lại dậy lên như có thứ gì đang mục rữa sâu dưới lòng đất.
– Con bị tụi nó quăng xác dưới một gốc cây lội, nằm hai ngày hai đêm mới có người đi rừng vớt được, rồi mang xác vô đây chôn đại, chẳng có hòm, chẳng có nhang khói.
Một vong đàn ông già gục đầu, rít lên tiếng thở dài:
– Trời đất quỷ thần ơi... người c.h.ế.t còn oan vậy, nói chi người sống…
Kim Ngọc ngồi đó, mắt đỏ ngầu, tóc bay rũ rượi, như thể trải qua lần nữa mọi uất ức, tủi nhục, đau đớn của một đời làm dâu, làm vợ, làm người... Ánh trăng lấp loáng trên mặt sình, in lên gương mặt cô một nét gì đó... không còn là người, nhưng cũng chưa chịu làm ma.
Cô nói, khẽ mà rõ như lời nguyền:
– Con sẽ chờ... chờ tới ngày có thể trả được món nợ m.á.u này…