Dâu Quỷ Nhà Hội Đồng - Chương 9: Kết Cục
Cập nhật lúc: 2025-05-22 03:06:53
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùi m.á.u tanh vẫn còn lơ lửng trong không khí. Trên sân khấu, Kim Ngọc bụng toạc, ruột gan lòi ra, m.á.u chảy từng giọt nhỏ trên nền gỗ mục nát mà chẳng hề thấm xuống, cứ thế loang loáng ánh trăng, như m.á.u đọng trên mặt nước đêm rằm.
Hai vong linh dì Bảy và ông Thủ Què đứng phía sau lưng Kim Ngọc, mặt mày dữ tợn, mắt lộ tia sáng vàng như lửa ma trơi. Người hầu của Thu Diễm lúc này đã xông lên, tay cầm bùa chú do cô chủ phát lệnh. Vừa dán được một lá bùa đỏ lên đầu cây nhang, chưa kịp đọc chú, thì dì Bảy hét lên một tiếng, gió cuốn bạt cả đám, lá bùa vừa bén lửa thì bị thổi bay, văng ngược lại trúng ngay mặt người dán, lật nhào ra sau, m.á.u mũi m.á.u miệng tuôn như suối.
Ông Thủ Què thì chậm rãi, không thèm đánh, chỉ lết chân tới, khua cây gậy gỗ mục gõ lóc cóc xuống sàn, nhưng gõ đến đâu là đèn tắt tới đó, ánh sáng tắt như tắt đèn sậy trong mùa nước nổi.
Thu Diễm không hề run, từ phía sau bước ra, áo lụa trắng phất phơ, trên tay là cây chùy rèn từ sừng trâu đen, ánh kim còn chưa kịp phai m.á.u trâu tế lễ. Cô nắm chặt chùy, tiến thẳng đến Kim Ngọc, miệng hô:
— Tụi bây có giỏi thì tránh ra! Đây là chuyện của tao với nó!
Kim Ngọc nhìn Thu Diễm không chớp mắt. Vừa khi Thu Diễm nhào tới, cây chùy quét ngang mặt, tưởng đâu trúng tới nơi, Kim Ngọc chỉ nhẹ nghiêng mình, rồi xoay tay lại tát một cú trời giáng.
Thu Diễm văng ra sau, cây chùy tuột khỏi tay, rơi đánh keng xuống sàn, rung lanh canh như tiếng mõ gõ đám ma.
Ngồi bệt dưới đất, má dính máu, Thu Diễm cười khùng khục, cười như dại:
— Mày tưởng mày thắng rồi hả?
Rồi bất ngờ rút từ áo trong ra một bức tượng đồng cũ. Thu Diễm giơ cao bức tượng lên, hét một tiếng rồi đập thẳng xuống nền gạch.
RẦM!
Tiếng bể vang lên, tượng đồng nứt ra làm đôi, từ trong khe đá một làn khí đen tuôn lên cuồn cuộn như khói hun lò, lạnh như gió rạch ban đêm.
Chưa dừng lại, Thu Diễm quay phắt người lại, chộp lấy một cái bóng nhỏ vừa ló đầu ra. Là Quỷ Nhi mặt tròn xoe, mắt ngơ ngác, tay vẫn còn ôm con búp bê bằng vải.
— Má... má Diễm ơi, má làm gì vậy má?
Thu Diễm nắm lấy vai thằng bé, siết chặt như muốn bóp nát, miệng gằn từng chữ:
— Con quỷ con này là con mày phải không, Kim Ngọc? Mày bước thêm một bước nữa là tao bóp cổ nó c.h.ế.t ngay tại đây!
Kim Ngọc sững lại. Gió ngừng, dế ngừng kêu. Tiếng nước rạch ngoài bãi bùn cũng như bị ai chặn lại. Trăng tròn trên đỉnh đầu như rụng hẳn xuống một bãi tha ma nào đó, lạnh đến tê xương.
Mắt Kim Ngọc mở to, ngập đầy nước, rồi rút lại thành hai hố sâu như vực thẳm.
Quỷ Nhi vẫn ngơ ngác, nhìn m.á.u trên mặt Diễm:
— Má ơi, má đau hả? Má có hát ru nữa không má?
Giọng Kim Ngọc run như chiếc ghe bị lật mái chèo:
— Tao... sẽ dừng... Đừng làm gì thằng nhỏ…
Ngay lúc ấy, Thu Diễm ra hiệu, đám người hầu nhặt lại mấy lá bùa đỏ vàng cháy dở, sắp thành hình một trận pháp phá âm thọ. Bùa dán khắp bốn góc, ở giữa cắm một cây đèn dầu, lửa cháy lên là âm thọ bắt đầu đốt.
Dì Bảy và ông Thủ Què hét lên, lao ra toan phá trận, nhưng Kim Ngọc đưa tay ngăn lại.
— Đừng... Con… chấp nhận.
Rồi Kim Ngọc bước từng bước chậm rãi vào giữa trận pháp. Mỗi bước chân, là một mảng da thịt tan chảy, mỗi sợi tóc rụng xuống là một mảnh hồn phách tiêu tan.
Gió nổi lên lần nữa, lần này không lạnh, mà ướt át như nước mắt người c.h.ế.t trôi.
Tiếng nức nở của Quỷ Nhi chưa kịp dứt, thì bàn tiệc giữa nhà họ Bá bị cậu Hai đập mạnh một cái, ly tách ngã đổ, nước rượu văng tung toé, vài ông khách mặc áo dài đen vội lùi lại, mắt nhìn nhau mà không dám hó hé.
Cậu Hai lao thẳng tới Thu Diễm, giằng mạnh cây trâm gài trên đầu cô, cây trâm mà cô vẫn dùng để trấn hồn Quỷ Nhi. Một tay cậu kéo mạnh Quỷ Nhi về phía mình, đẩy thằng bé ra phía sau:
— Chạy đi con! Mau chạy đi!
Nhưng Quỷ Nhi lại quay người, đôi chân nhỏ xíu chạy thẳng về phía giữa sân, đẩy Kim Ngọc đang đứng giữa trận pháp ra ngoài.
— Má ơi... má ơi, con về với má… má nhớ… hát ru con nha…
— ĐỪNG!!!
Cả Kim Ngọc lẫn cậu Hai cùng hét lên, nhưng đã trễ. Quỷ Nhi vừa bước vào trận, ánh lửa bùa cháy bùng lần nữa, và trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, thân ảnh Quỷ Nhi như nứt ra từng mảnh, một luồng sáng yếu ớt từ trái tim nó bốc lên, vỡ vụn trong không khí như tro tàn bị cuốn theo gió rạch mùa nước nổi.
Kim Ngọc nhào tới, nhưng muộn. Quỷ Nhi tan vào hư vô, không để lại gì ngoài tiếng gọi cuối cùng:
— Má... đừng khóc.
Trời đất như đổ mưa rét căm, rơi vào từng vết m.á.u cũ, vào từng nhành cỏ ma, làm chúng héo rũ như đã c.h.ế.t từ trăm năm trước.
Kim Ngọc gào lên, tiếng khóc vang rền khắp đất, như tiếng hà bá gọi hồn từ dưới đáy sông, rồi hét một tiếng kinh hồn, phóng người đánh bay mấy tên người hầu, đứa gãy cổ, đứa gãy tay, ngã chồng đống như lợn c.h.ế.t trôi.
Cô lao thẳng tới Thu Diễm, mắt đầy máu, tay bóp không khí như bóp cổ ai
— Tao sẽ g.i.ế.c mày... g.i.ế.c mày cho con tao…
Thu Diễm lùi lại, chân vấp váy, ngã ngồi xuống đất, tay run run mò cây chuỳ sừng trâu bị rơi nãy giờ.
Nhưng ngay khi Kim Ngọc giơ tay lên, cậu Hai chen vào giữa, dang hai tay ra chắn.
— Đủ rồi Kim Ngọc! Đừng... đừng làm thêm nghiệp nữa! Nếu g.i.ế.c người, thì xuống dưới Địa Phủ, oan khí càng nặng…
Kim Ngọc trợn mắt nhìn cậu Hai, nước mắt m.á.u trào ra hai bên má:
— Oan khí hả?! Vậy ai đòi bỏ em, ai chê em vô phước không đẻ được, ai bỏ em lại cái nhà hoang rồi chạy lên tỉnh vui vầy với đàn bà khác?
— Anh… anh có lỗi…
— Không biết?! Vậy cậu có biết... lúc em bỏ về nhà, em đã mang trong bụng đứa con của anh không
Cậu Hai đứng c.h.ế.t trân. Môi mấp máy, không nói nên lời. Trăng chiếu vào mặt, làm nét hối hận càng rõ như chạm trổ trên gỗ lim.
Kim Ngọc quay về phía Thu Diễm, quát lớn, âm khí đánh tóc Diễm bay tơi tả.
— Tới lúc tao chết, lúc bị m.ổ b.ụ.n.g lấy thai luyện bùa... tao mới biết mình có con. Tao còn chưa kịp biết mặt nó…
Cậu Hai quỳ xuống, cúi đầu thật thấp:
— Anh... anh là thằng vô dụng. Nhưng để anh c.h.ế.t thay cho Thu Diễm đi…
Kim Ngọc bật cười lớn, cười như nước lũ vỡ bờ, cười như gió hú qua miếu hoang:
— Chết thay? Anh còn chưa kịp đặt tên nó... thì anh không xứng c.h.ế.t thay ai hết!
Cô hất tay, cậu Hai bị đánh văng ra sau, đập trúng bàn thờ tổ, cây nhang trên bàn rớt xuống, cháy thành từng cuộn khói đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-quy-nha-hoi-dong/chuong-9-ket-cuc.html.]
Thu Diễm thét lên, cố bò dậy chạy, nhưng Kim Ngọc đã kịp túm cổ, siết mạnh bằng hai tay gầy gò mà cứng như sắt đá. Cô rít qua kẽ răng:
— Tao sẽ cho mày biết thế nào là nỗi đau mất con…
Ngay khi bàn tay đang siết chặt, một bàn tay nhỏ bé khác ôm lấy cánh tay Kim Ngọc.
Là Quỷ Nhi. Nó không còn trong hình hài m.á.u thịt ghê tởm nữa, mà như ánh trăng mờ, hư ảo như khói nhang, nhưng đôi mắt nó vẫn ngây thơ, vẫn là thằng bé từng gọi cô là má.
— Má đừng g.i.ế.c má Diễm…
Kim Ngọc đứng c.h.ế.t trân, tay run lên. Nó là con cô, là tất cả những gì còn lại từ kiếp này.
— Má... má hát nữa đi…
Tiếng con bé nhẹ như gió dưới đáy xuồng, như lời ru lọt qua kẽ cửa sổ mùa đông.
Kim Ngọc từ từ buông tay, đôi mắt oán độc dần dần dịu lại, ánh sáng trong trận pháp cũng mờ đi, chỉ còn mùi nhang cháy, tiếng dế rên rỉ, và ánh trăng lạnh lẽo như lòng người bạc bẽo.
Giữa sân, ánh trăng loang lổ rọi xuống mặt Quỷ Nhi, nó quay đầu nhìn Kim Ngọc, giọng nói nhẹ như gió rút qua kẽ phên tre:
— Má… anh áo trắng tới rồi má. Ảnh nói giờ má có thể đi cùng con rồi…
Kim Ngọc cúi xuống, ánh mắt hoang hoải:
— Ai… ai nói con vậy?
— Chính anh đó đã đem hồn phách con tụ lại… ảnh mặc áo trắng, tóc dài, mặt nghiêm nghiêm à… Ảnh đứng ngoài cổng, hổng vô đâu. Ảnh nói con vô đây nói lại cho má biết…
Cao Tiên Sinh
Dì Bảy và ông Thủ nghe vậy thì đồng loạt quay đầu nhìn ra cổng, mắt ánh lên vẻ sợ sệt.
— Có phải… có phải tóc người đó dài tới lưng không? Còn mang theo một chiếc đèn lồng màu xanh nữa?
— Dạ phải.
Cả hai rùng mình, như thể lạnh tới tận hồn.
— Trời đất quỷ thần ơi, Âm Sai tới đón rồi…
Kim Ngọc đứng im, nước mắt chảy xuống má, hoà vào lớp m.á.u khô. Cô quay đầu, nhìn đứa con từng vì mình mà tan thành tro bụi:
— Má... má xin lỗi con… má không bảo vệ được con…
Quỷ Nhi gật đầu. Hai mẹ con nắm tay nhau đi ra cổng.
Dì Bảy và ông Thủ cũng không dám chần chừ, lấm lét lướt nhanh ra khỏi nhà Hội Đồng như thể sợ bị giữ lại. Phía sau, trong làn sương đêm, bóng người mặc áo trắng đứng lặng lẽ, mặt không rõ nét, chỉ có mái tóc dài và ánh sáng ma trơi lờ mờ bao quanh thân ảnh.
Kim Ngọc quay đầu lại một lần cuối, nhìn cậu Hai. Cậu đứng yên, mắt dõi theo không chớp, ánh nhìn buồn như xác lá trôi giữa mùa nước nổi.
Cô không nói gì, chỉ khẽ quay đi. Nhưng đằng sau họ, giọng Thu Diễm vang lên the thé, như d.a.o cứa vào màn đêm:
— Tại sao mày không g.i.ế.c tao?! Tao hại mày… g.i.ế.c con mày! Sao không g.i.ế.c tao đi?! Tao cho mày g.i.ế.c đó, g.i.ế.c đi!!!
Kim Ngọc dừng chân, quay đầu lại nhìn Thu Diễm, lúc này đã ngồi sụp trên mặt đất, tóc tai rối bời, mắt ngầu đỏ, nhưng Kim Ngọc chỉ lắc đầu:
— Chết… là giải thoát. Tui để cô sống… để sống trong ân hận, để nghe mãi tiếng khóc trẻ con ai oán văng vẳng bên tai…
Lời nói nhẹ mà như trăm dao, đ.â.m xuyên lồng n.g.ự.c Thu Diễm. Cô gào lên, người lảo đảo như điên dại, nhưng không ai chạy tới giúp.
Lúc ấy, chú Tư em ruột của Hội Đồng Lợi mới bước ra, tay cầm cây quạt nan, mắt đỏ gay gắt:
— Thằng Hai à! Con còn là người của cái nhà này không?! Ham mê đàn bà, để nó hại cả họ này, hại cả nhà!
— Chú… con…
— Im! Con coi đó, hồn ma về khóc giữa sân, nhà cửa cháy rụi, dân làng thì xầm xì… Không xử con nhỏ này, còn mặt mũi nào nhìn bà con chòm xóm?!
Ông quay ra ngoài, gọi lớn:
— Thằng Út! Đi báo quan lớn dưới huyện đi! Gọi cả hương chức làng tới lập sổ! Con nhỏ này phải bị nhốt ngục, chờ xử trước đình, cho cả làng coi mà biết sợ!
Dân làng đứng coi nãy giờ, giờ đồng loạt gật đầu. Người này chỉ, người kia mắng:
— Trời đất quỷ thần ơi, con nhỏ này làm bùa hại người mà dám nói là yêu…
— Ờ bữa đó nước lớn dữ lắm, tao nghe tiếng ai khóc ngoài bãi sình, ai ngờ đâu…
Thu Diễm vùng vẫy, gào lên như mất trí, nhưng ánh mắt cậu Hai không còn chút cảm tình. Chỉ là một cái nhìn trống rỗng, lạnh như nước giữa dòng, khô như sình bị nắng nung cả ngày.
Bóng áo trắng ngoài cổng cũng dần khuất xa trong lớp sương dày, mang theo hết thảy hận thù, oan trái, và cả tiếng khóc nấc của một đứa trẻ gọi mẹ giữa đêm rằm cô tịch.
Bất ngờ, giữa không trung, ngay trên mái đình làng, một dải nước lững lờ như có như không bỗng hiện ra. Nó không phải nước sông, cũng không phải là suối, mà là một dòng nước đục đục, lặng lờ trôi như hơi thở sau cùng của người sắp khuất.
Từ trong làn nước ấy, một chiếc thuyền độc mộc cũ kỹ nổi lên, mái chèo không động, không người chèo, chỉ có một người thanh niên mặc áo trắng, đứng đó, đưa lưng về phía mọi người. Gió thổi áo bay phấp phới, mà mái tóc dài của người đó vẫn không xô lệch, cứ như thể là người... cũng chẳng phải người.
Giọng nói của thanh niên vang lên, trầm ấm, nhưng cũng lắm âm u:
— Đứa nhỏ… mang nhiều oan nghiệp, kiếp này coi như đứt đoạn…
Quỷ Nhi đứng dưới, mắt mở to, lắng nghe không dám chớp. Người ấy vung tay, một vật gì đó nhỏ nhẹ rơi xuống, đáp vào lòng bàn tay nhỏ xíu của đứa bé, là một sợi chỉ đỏ, mảnh như tơ, nhưng khi chạm vào tay lại phát sáng mờ mờ.
— Sợi chỉ này… là duyên m.á.u mủ. Kiếp sau, mẹ con sẽ gặp lại, gả vào nhà khá giả, sống kiếp người tròn đầy… trả lại những thiệt thòi kiếp này.
Quỷ Nhi nhìn sợi chỉ, rồi nhìn Kim Ngọc. Cả hai như hiểu điều chưa nói ra. Kim Ngọc siết c.h.ặ.t t.a.y con mình, nước mắt không rơi, chỉ cười rất khẽ:
— Nghe hôn con… kiếp sau… má ráng sanh ra con khỏe mạnh, cho con b.ú đàng hoàng, bồng con đi chợ, đi đình… cho đáng một kiếp má con mình…
Chiếc thuyền bắt đầu lướt nhẹ, không chèo không mái, chỉ theo nhịp lững lờ của dòng sông Hồn.
Bên bờ, tán lục bình tím ngắt trôi dạt, mỗi cánh hoa như một giấc mộng chưa thành, như thân phận của Kim Ngọc, một thiếu nữ quê nghèo, thuyền quyên lỡ bước, mãi mãi không bến đỗ.
Cậu Hai quỳ nơi bậc thềm, ánh mắt nhìn theo bóng mẹ con Kim Ngọc dần khuất trong làn nước mờ, ánh trăng phản chiếu khiến gương mặt anh lấp loáng nước, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Trên sân nhà Hội Đồng, tiếng xầm xì nhỏ dần, rồi im bặt. Chỉ còn tiếng nước rút nhẹ từ lòng đất, và tiếng mái chèo vô thanh đưa linh hồn về cõi khác.
Bầu trời trở nên trong hơn, nhưng không ai cười. Bởi đêm đó, người ta không chỉ tiễn một oan hồn, mà tiễn luôn một giấc mộng dang dở, và cả phần người ít ỏi còn sót lại trong lòng những kẻ sống.
Hết
Cá Thu Sốt Cà