Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Dâu Quỷ Nhà Hội Đồng - Chương 2: Chốn Cũ Người Xưa

Cập nhật lúc: 2025-05-22 03:02:50
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùi đất mới trộn với gió sình thổi từ rạch Cái Lớn qua nghe ngai ngái như mùi tóc người c.h.ế.t lâu ngày chưa kịp thiêu. Ánh trăng đêm mười bốn rọi qua từng tán cây trâm bầu, soi rõ những gương mặt ma mị của các vong hồn, người còn, kẻ mất nửa, mờ mờ ảo ảo giữa làn sương nhá nhem như khói nhang tàn.

Nghe xong câu chuyện đẫm m.á.u của Kim Ngọc, cả bãi tha ma chìm trong im lặng. Một chị ma áo rách, mặt rỗ vì bị đổ dầu sôi hồi còn sống, chợt đưa tay lên chùi nước mắt:

– Trời ơi... số phận đàn bà, hổng có con là y như bị người ta quên liền… Mà em đây đâu có lỗi…

Một ông vong cụt chân khác, ngồi chồm hổm bên gốc mả vôi, rấm rứt:

– Cái nhà hội đồng đó… tụi nó ăn thịt người ta chớ đâu phải cưới vợ cưới chồng...!

Tiếng thở dài lẫn vào tiếng dế rỉ rả bên đám cỏ tranh. Có kẻ rơi cả lệ quỷ trong suốt, rỉ ra từ hốc mắt vô hồn, rơi xuống đất là hóa sương lạnh.

Cao Tiên Sinh

Kim Ngọc ngồi bó gối bên mộ mình, ánh trăng rọi lên gương mặt trắng toát như vôi, nhưng trong mắt vẫn ánh lên tia buồn của một người còn thương nhớ.

– Con... con muốn trở về thăm ảnh. Con biết ảnh sai, biết ảnh phụ mình... nhưng ảnh đâu biết là con chết. Ảnh đâu hay cái xác vợ mình bị tụi nó quăng như quăng bao rác vô rừng. Ảnh có nhớ… có thương… thì cũng phải biết con mất rồi chớ…

Mấy hồn ma nhìn nhau, xì xào như gió rít qua hàng tre:

– Âm Sai sắp tới ngày điểm danh rồi đó nghen.

– Mười sáu âm, cứ đúng giờ tý là Âm Sai tới. Vừa điểm danh, vừa là để dẫn đi Địa Phủ đầu thai kiếp khác.

– Nếu trốn đi, không chừng bị nhốt vô ngục vong, đời đời kiếp kiếp khỏi siêu thoát.

Một vong nữ tóc bạc trắng như sợi gòn mục, giọng khàn khàn nói:

– Tui hông ngăn, nhưng cô Ngọc à... chỗ này cách nhà hội đồng Lợi ba bận đò, hai bận đi bộ, qua khỏi cánh đồng Ông Ngó, đi miết mới tới. Cô đi, lỡ giờ Âm Sai tới điểm danh... thì sao?

Kim Ngọc vẫn lắc đầu, giọng tha thiết:

– Con phải đi. Dù chỉ đứng trước cổng mà ngó vô, dù chỉ nói nhỏ trong gió rằng “em c.h.ế.t rồi, cậu Hai à”... cũng được. Con sống vì ảnh, c.h.ế.t rồi... cũng vì ảnh mà hổng cam tâm.

Một chị ma trẻ rụt rè lên tiếng:

– Mà... giả như cậu Hai quên chị rồi thì sao? Lấy vợ khác rồi, có con cái đề huề rồi, nhà hội đồng có khi còn đem sổ sách chị từng viết ra... cho vợ mới xài...

Kim Ngọc im lặng. Mặt cô lạnh tanh như mặt nước giữa trưa, không gợn gió. Rồi sau đó... vẫn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-quy-nha-hoi-dong/chuong-2-chon-cu-nguoi-xua.html.]

– Vậy cũng được. Biết còn nhớ hay quên là chuyện của ảnh. Nhưng chị... thì chưa thể nhắm mắt. Chị phải nói cho ảnh biết mình đã chết. Chết tức tưởi như con ch.ó ngoài bìa rừng…

Còn một lời Ngọc chưa nói, là vì ngày cô chết, trong bụng cô còn mang cốt nhục của nhà Hội đồng!

Câu nói như con d.a.o găm vào tim mấy người nghe. Một chị vong gái bị té giếng chết, mặt mày trắng toát như bột nếp nhão, đưa tay quẹt nước mắt quỷ mà nghèn nghẹn:

– Người ta nói gái quê lòng son. Hổng sai… c.h.ế.t rồi còn nhớ chồng, nhớ tình xưa.

Ông Thủ Què, trước là thầy giáo làng, sau bị trúng gió lật xuồng c.h.ế.t đuối, thành ma ở bãi mộ gần mười năm nay, lết cái chân què tới trước, lấy tay gãi đầu gãi cổ:

– Thôi thì… cô Ngọc đi thì tui đi theo. Giúp được gì thì giúp. Tui nhớ đường vô nhà hội đồng Lợi lắm. Hồi sống còn hay đi xin lúa, đi vô tới mấy lần rồi.

Vong bà già, người ta gọi là dì Bảy, cũng gật gù:

– Để tui đi chung với hai người, dẫu thế nào thì cũng là phận phụ nữ, có chuyện gì cũng dễ phụ giúp nhau hơn.

Kim Ngọc cúi đầu lạy ba cái, tóc sà xuống đất, giọng run run:

– Con mang ơn mấy người suốt đời… à không, suốt cõi âm này. Dì Bảy, thầy Thủ, nếu có mệt thì đừng ráng…

Dì Bảy hứ một tiếng, trợn mắt:

– Mệt gì. Tao c.h.ế.t còn chưa mệt, mày tưởng tao sợ đường xa sao?

Ông Thủ cười khà khà, nụ cười khô như xác ve:

– Bà Bảy nói đúng đó. Đi với tụi tui, có gì tụi tui đỡ… mà nhớ nghen, trước giờ tý hai ngày nữa phải trở vô đây. Âm Sai không phải dạng giỡn chơi đâu.

Cả ba bóng ma rời khỏi nghĩa trang lúc trăng đã đứng bóng. Gió đồng thổi lạnh, kéo theo mùi bùn non, mùi rạ mục, mùi phù sa trộn trong sương. Tiếng sếu kêu trên bãi lầy nghe như ai gọi vọng từ bờ bên kia thế giới. Đường về nhà hội đồng Lợi không gần: phải lội ngang ruộng Rạch Gáo, băng qua vườn xoài ông Cò Lục, rồi men theo con đê đất đỏ xuyên qua xóm Gò Tre mới thấy cái cổng ngói của nhà hội đồng.

Ba cái bóng trắng nhạt dắt nhau đi trong đêm như làn khói nhẹ, không chạm đất mà cũng không tan vào trời. Bước chân họ không để lại dấu, chỉ có mùi âm khí loang dần trong gió đêm.

Trong lòng Kim Ngọc, không phải sợ, không phải oán. Mà là cái nôn nao, như người đàn bà lâu ngày xa quê, muốn về đứng ngó lại cái sân sau, cái giường tre, muốn nhìn lại bóng người xưa dưới mái hiên quen thuộc, dẫu chỉ một lần này.

Phía xa, từng ánh đèn dầu leo lét bắt đầu hiện ra, mờ trong lớp sương mỏng. Làng xóm còn thức khuya vì mùa cấy. Tiếng chó tru bất chợt vang lên từ một góc sân, khiến đàn gà trên cây cau phải đạp cánh loạn xạ.

Ông Thủ Què khẽ nói:

– Tới rồi đó… Cổng nhà hội đồng kìa. Ngó vô mà coi… coi người xưa còn nhớ bóng cũ không...

Loading...