Đan Võ Thần Tôn - Chương 1: mệnh hồn, phế! Đính hôn, hủy!

Cập nhật lúc: 2025-10-13 04:51:29
Lượt xem: 1

“Vì cái gì!”

Tiếng gào t.h.ả.m thiết vang vọng, Diệp Tinh Hà đột nhiên mở to mắt. Ánh mắt tràn ngập hận ý khắc cốt ghi tâm.

Diệp Tinh Hà, Thanh Vân thành, con thứ của gia chủ Diệp gia. Từ nhỏ bộc lộ thiên tư hiếm thấy: tám tuổi câu thông thiên địa linh khí, mười tuổi ngưng tụ Đạo Cung, mười ba tuổi thức tỉnh Nhân cấp cửu phẩm Mệnh Hồn. Tin tức chấn động khắp Thanh Vân thành!

Đạo Cung hồn, là vì Mệnh Hồn.

Mệnh Hồn, chính là gốc rễ quyết định võ giả tương lai thể xa đến mức nào. Đẳng cấp Mệnh Hồn, từ thấp đến cao, chia bốn loại: Nhân, Địa, Thiên, Thần.

Mà Diệp Tinh Hà, chính là trăm năm hiếm gặp thiên tài một của Thanh Vân thành!

Nửa năm , gia nhập tông môn lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm – Lăng Vân Tông – trở thành tử chính thức.

Mệnh hồn của là loại cực kỳ hiếm thấy: Long Văn Tử Kim Đỉnh, mệnh hồn chuyên về luyện đan, trao cho thiên phú luyện đan xuất chúng! Mới mười lăm tuổi, trở thành Luyện Đan sư tập sự trẻ tuổi nhất, tiền đồ rộng mở, tương lai vô hạn.

mười ngày , lừa gạt trở về phủ. Ở đó, Đạo Cung đ.á.n.h nát, Mệnh Hồn bóc . Nhân cấp cửu phẩm mệnh hồn của , chính cha ruột Diệp Tuyền tự tay đào ! Ngay mặt , đại ca Diệp Hồng luyện hóa mệnh hồn đó, dung nhập bản , tu vi võ hồn tăng vọt.

Còn , đan điền vỡ nát, trọng thương, ngã trong vũng m.á.u chỉ còn một thở.

Diệp Tuyền cùng Diệp Hồng thậm chí buồn một cái. Khi tỉnh , giam trong địa lao âm u.

Cùng lúc đó, một tin tức lan truyền khắp Thanh Vân thành: con trai trưởng Diệp gia – Diệp Hồng – may mắn đạt cơ duyên, cảnh giới võ hồn tăng vọt, trở thành Nhân cấp cửu phẩm, tôn xưng là nhất thiên tài của Thanh Vân thành!

Còn Diệp Tinh Hà, coi là phế vật, lãng quên, chờ c.h.ế.t trong địa lao lạnh lẽo.

Cửa sắt địa lao phát tiếng ma sát chói tai. Một giọng tràn ngập trêu tức vang lên:

“Nha, còn c.h.ế.t ? Một mạng tiện mệnh mà vẫn còn thể chống đỡ ?”

Một thanh niên hoa phục hơn hai mươi tuổi bước , ánh mắt khinh thường Diệp Tinh Hà. Đi theo là một trung niên uy nghiêm, dáng gầy gò, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi môi mỏng lộ vài phần cay nghiệt.

Diệp Tuyền! Diệp Hồng!

Diệp Hồng , khuôn mặt vặn vẹo đầy hưng phấn:

“Diệp Tinh Hà, ngươi ? Hiện tại là võ hồn Nhân cấp cửu phẩm, vinh danh là nhất thiên tài Thanh Vân thành!”

Hắn ngửa mặt điên cuồng:

“Còn ngươi, tiện chủng, sẽ sống nốt đời còn trong địa lao hôi thối !”

“Vì… cái gì?”

Diệp Tinh Hà ngẩng đầu, Diệp Hồng, mà chỉ chằm chằm Diệp Tuyền, giọng khàn khàn yếu ớt hỏi.

Từ nhỏ, là thiên tài nổi danh, nhưng Diệp Tuyền luôn đối xử lạnh lùng. Trong phủ, địa vị của còn chẳng bằng hạ nhân. Tài nguyên tu luyện ít ỏi, còn Diệp Hồng hưởng đủ loại đãi ngộ, cơm ngon áo , tài nguyên dồn xuống như nước.

Càng về , thiên tư càng vượt xa Diệp Hồng, che lấp hết ánh sáng của gã. Diệp Tuyền càng lạnh lùng, Diệp Hồng càng nhiều khiêu khích.

Nể tình , chủ động rời khỏi gia tộc, nhập tông môn tu luyện. ngờ, nhận về kết cục như hôm nay!

Giọng Diệp Tuyền vang lên, lạnh lẽo như băng:

“Rất đơn giản. Bởi vì Diệp Hồng là con trai trưởng của , con chính thất! Còn ngươi, chỉ là ti tiện con thứ do một tiện nữ sinh !”

Diệp Hồng điên dại:

“Từ lúc ngươi sinh , phận định sẵn – ngươi chỉ là bàn đạp cho bước lên!”

“Muốn luyện hóa võ hồn khác nào dễ dàng? Vì để luyện hóa mệnh hồn của ngươi, tu hành công pháp mười tám năm!”

Diệp Tuyền im lặng, hiển nhiên mặc nhiên thừa nhận.

Toàn Diệp Tinh Hà lạnh buốt.

“Từ lúc chào đời, nhất định chỉ là bàn đạp?”

Sau một khắc, .

Khuôn mặt bê bết máu, nụ dữ tợn, nhưng thản nhiên vô cùng.

Trong tiếng vang dội, cảm thấy những xiềng xích trói buộc bấy lâu trong lòng đều tan biến.

Tiếng ngưng , ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn:

“Đây là cuối cùng gọi ngươi là phụ … Diệp Tuyền!”

“Từ nay về , ngươi và , ân đoạn nghĩa tuyệt!”

“Ta từ nhỏ trong phủ chịu lạnh nhạt, thiếu ăn thiếu mặc, nửa phần yêu thương. Đến hôm nay, mệnh hồn đoạt, coi như trả hết thảy!”

Thanh âm của cuồn cuộn vang vọng trong địa lao.

Diệp Tuyền ánh mắt lạnh lẽo, giọng cứng rắn:

“Quả nhiên là nuôi nổi thứ vong ân bội nghĩa, ti tiện con thứ!”

Nói xong, rời .

Diệp Hồng , khóe miệng lộ nụ quỷ dị:

, Diệp Tinh Hà, còn một phong thư, ngươi ?”

Hắn lấy phong thư, cố ý to:

“Diệp bá phụ ở , chất nữ Tình Tuyết kính bái…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dan-vo-than-ton/chuong-1-menh-hon-phe-dinh-hon-huy.html.]

Thân thể Diệp Tinh Hà chấn động dữ dội:

“Tình Tuyết? Thư của Tình Tuyết?”

Tô Tình Tuyết – vị hôn thê của ! Con gái Tô gia, một trong những thế gia Lăng Vân Tông coi trọng. Trước , vì thiên tư xuất chúng, Tô gia chủ để mắt, cùng Tô Tình Tuyết đính hôn.

Nàng ôn nhu săn sóc, ở bên hơn một năm, tình cảm sâu đậm.

Thế nhưng, Diệp Hồng nhếch miệng trêu tức, tiếp:

“Nghe Diệp Tinh Hà gặp biến cố, biến thành phế nhân. Nay hôn sự , coi như thôi.”

Từ hôn! Tô gia thẳng thừng từ hôn!

Trong thư hề lấy một câu hỏi thăm, chỉ lạnh lùng cắt đứt hôn ước. Bọn họ chẳng buồn để ý sống c.h.ế.t, chỉ coi như cẩu, tiện tay đá .

Diệp Hồng bật khoái trá:

“Nghe rõ chứ? Tô Tình Tuyết hối hôn!”

“Ban đầu, nếu ngươi vẫn là thiên tài, còn thể Tô gia kẻ ở rể, dù địa vị thấp hèn cũng coi như chỗ dung . bây giờ, ngay cả đường lui cuối cùng cũng còn!”

Hắn điên cuồng.

thấy, trong mắt Diệp Tinh Hà, bi thương chợt lóe qua, đó là ánh sáng kiên nghị cháy bỏng, lửa giận ngập trời, tuyệt nhiên hề chút sợ hãi tuyệt vọng!

Diệp Hồng bước cửa, chợt đầu:

“À, còn mà ngươi coi như bảo vật cũng sẽ quên.”

Hắn xoa tay, dâm tà:

“Mấy ngày nữa sẽ đưa nàng trở về, đến lúc đó sẽ ‘chiếu cố’ thật chu đáo!”

Phụt!

Một ngụm m.á.u tươi lẫn đờm phun thẳng mặt Diệp Hồng.

Diệp Hồng sững , nổi giận lôi đình, một cước đạp Diệp Tinh Hà ngã xuống bùn, giày giẫm nát khuôn mặt :

“Tiện chủng, sẽ nghiền nát ngươi!”

Lúc , một giọng nịnh nọt vang lên:

“Đại thiếu gia phận cao quý như , đ.á.n.h chỉ bẩn tay ngài. Chi bằng để tiểu nhân .”

Một trung niên áo đen bước , sắc mặt âm trầm – Trương Đồng.

Năm đó, từng Diệp Tinh Hà cứu mạng giữa trời tuyết, trở thành quản sự Diệp gia, tay hơn mười hộ vệ.

Thế nhưng hôm nay, nịnh nọt Diệp Hồng.

“Có lý! Cơ hội , ban thưởng cho ngươi.” Diệp Hồng khoái trá.

“Vâng, thiếu gia.”

Trong tay Trương Đồng hiện một cây côn sắt, nhe răng , nện mạnh xuống cánh tay của Diệp Tinh Hà.

Rắc! Xương cốt vỡ nát, cánh tay gãy lìa!

Tiếp đó, cánh tay trái cũng đ.á.n.h gãy.

Đau đớn tột cùng khiến hai tay mềm nhũn buông thõng.

Diệp Hồng lớn rời :

“Từ nay về , mỗi ngày sẽ đến hành hạ ngươi một !”

Trong bóng tối, Diệp Tinh Hà chằm chằm Trương Đồng, khàn giọng:

“Tốt… Trương Đồng, ngươi !”

Trương Đồng lạnh nhạt đáp:

“Ân cứu mạng năm đó, quên. vì một phế vật như ngươi, đáng đắc tội gia chủ!”

Ầm! Cửa sắt khép .

Võ hồn đoạt! Trở thành phế nhân! Hai tay gãy nát! Vị hôn thê phản bội! Muội lâm nguy!

Diệp Tinh Hà ngửa mặt lên trời gào thét:

“Ta cam tâm! Ta Diệp Tinh Hà, thiên tài tuyệt thế, thể biến thành bàn đạp cho kẻ khác?”

“Nếu trời diệt , sẽ nghịch thiên!”

“Nếu vong , sẽ g.i.ế.c !”

“Hôm nay, kẻ lấn , nhục , hại sẽ bỏ qua một ai!”

Phụt! Một ngụm m.á.u nóng nữa trào , nhuộm đỏ n.g.ự.c áo.

Trước n.g.ự.c , một miếng ngọc phật chợt phát sáng.

Ngọc phật chế tác tinh xảo, đó khắc mười hạt mã não nhỏ, quanh quẩn khí tức mờ ảo như sương máu, thoạt thần bí khó lường.

Đây chính là di vật duy nhất mà mẫu lưu .

Máu tươi thấm , ngọc phật khẽ run lên, ánh sáng mờ nhạt dâng trào…

Loading...