Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

DÃ YẾN - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-21 10:18:38
Lượt xem: 664

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước khi rời đi, lúc khóa cửa ngó qua gương đồng, ta thoáng thấy chiếc trâm bạc cũ cài trên đầu. Đầu trâm hình chim én đã sờn cũ, từng được một công tử cao quý tỉ mỉ chạm trổ suốt mấy ngày trời. Hắn từng nói ta là chim én trong lòng bàn tay hắn, sẽ mãi bay trong chiếc lồng vàng của hắn.

Gió nhẹ thoảng qua làm hoa lá trong sân rung lên từng đợt khe khẽ, ta rút trâm xuống, đặt lại lên bệ cửa sổ. Cũng như khi mới đến: hạ sang xuân tàn, gió đông tiêu điều, én rời lầu vắng.

Ta cố tình đi theo lối nhỏ trong vườn, từ biệt lão ma ma, đang định bước ra từ cửa hông thì không ngờ gặp phải Lai Hỉ, gã sai vặt thân cận của Bùi Hoán. Hắn được thưởng không ít, mặt mày rạng rỡ, say khướt, đang đứng ba hoa khoác lác cùng mấy gã sai vặt khác.

Ta giữ vẻ thản nhiên bước qua người hắn. Hắn nhìn ta, ngớ ra một lúc rồi nheo mắt cười:

“Ơ kìa, ai đây, không phải là Yến Nhi cô nương kiêu ngạo của chúng ta đây sao, mới có mấy hôm không gặp mà gầy như quỷ rồi!”

Ta không đáp, khóe mắt thoáng thấy bên kia đường có một nam nhân cao lớn đội nón cói ngồi trên xe bò. Vừa thấy bóng ta, người ấy lập tức nhảy xuống.

Lai Hỉ loạng choạng đứng dậy, trong miệng buông lời khó nghe:

“Những ngày qua sống khổ quá chứ gì? Ai bảo chọc giận công tử, đến cả ta cũng bị liên lụy. Nhưng giờ ngươi quay lại cầu xin ta, muốn trở về bên công tử thì cũng không dễ đâu.”

Hắn cố tình rút ra một viên minh châu to sáng rực, đắc ý khoe:

“Sử tiểu thư kia vừa xinh đẹp vừa lương thiện, đối với công tử thì chăm chút đủ điều. Hôm nay hai người đứng bên nhau, ai cũng khen là xứng đôi vừa lứa!”

Nhà họ Sử nổi tiếng giàu sang, lại yêu thương nữ nhi hết mực. Dù áp đặt quy củ lên con rể hơi nhiều nhưng bao nhiêu nhà quyền quý vẫn muốn kết thân.

Bùi Hoán cưới được Sử tiểu thư, tiền đồ chắc chắn rộng mở.

Ta khẽ mỉm cười, nói lời chúc mừng.

Vẻ khoe khoang trên gương mặt của Lai Hỉ chợt khựng lại, dường như vì không thấy ta ghen ghét hay tủi thân mà không được thỏa mãn.

Hắn nhìn thấy nam tử từ xe bò bước xuống, không chờ ai nói đã vô cùng tự nhiên nhận lấy tay nải trong tay ta.

Lai Hỉ tỉnh rượu hơn phân nửa, gượng gạo hỏi:

“Người này là ai thế? Ngươi định đi đâu?”

4.

Ta không lên tiếng. Hiện vẫn còn trong địa phận của Bùi phủ, nếu để Bùi Hoán biết được ta tự tiện rời đi, e rằng tai họa khó tránh.

Lai Hỉ cũng đã uống say, vừa đánh một cái nấc rượu, vừa lảo đảo theo sau xe bò, lưỡi líu cả lại, nói năng mơ hồ:

“Ta nói cho ngươi hay, giận dỗi bỏ nhà đi không có tác dụng đâu. Công tử sẽ chẳng dỗ ngươi quay về mà còn phạt roi theo gia pháp đấy. Khuyên ngươi nên biết điều...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/da-yen-bmhy/3.html.]

Mắt hắn lờ đờ vì men rượu, đưa tay định kéo ta từ trên xe bò xuống.

Bốp.

Một bàn tay từ trong chiếc cói che khuất hơn nửa gương mặt chụp lấy cổ tay Lai Hỉ rồi mạnh mẽ đẩy ra. Lai Hỉ lảo đảo lui lại nửa bước, đứng ngây như tượng.

“Nàng không phải là người ngươi có thể tùy tiện lôi kéo.” Kiều Chá nhàn nhạt nói.

Ta quay sang nhìn hắn. Ánh sáng yếu ớt đan vào nhau, chiếu qua lớp lưới dưới nón cói tạo thành bóng mờ trên mặt, phảng phất khí chất giang hồ. Thế nhưng sống mũi nghiêng như ngọc, dung mạo ôn nhuận như mặt nước êm ả, thoáng nhìn tưởng chừng không thuộc chốn phàm trần.

Ta ngây người trong chốc lát, xe bò đã rẽ qua con phố trước Bùi phủ. Khi lấy lại tinh thần, ta do dự nhìn nam tử đang ung dung đánh xe phía trước, khẽ gọi:

“Kiều ca ca?”

Khóe môi hắn khẽ cong, tựa như đang cười vì ta mãi đến giờ mới nhận ra hắn là ai.

“Ta thay đổi nhiều đến vậy sao?” Hắn hỏi.

Ta vừa định lắc đầu, hắn đã khẽ nhấc vành nón lê để lộ vầng trán nhẵn bóng, lại khiến ta sửng sốt thêm lần nữa.

Lần cuối cùng gặp hắn là khi ta rời nhà, lúc ấy ta còn chưa bị bán, hắn vừa được một vị lão hòa thượng dẫn đi. Khi đó hắn vẫn chưa xuống tóc, mái tóc đen mềm mượt, thanh tú đến mức nữ tử cũng phải hổ thẹn.

Trước khi chia tay, hắn cầu xin xin hòa thượng cho ta một túi lương khô và đưa cho ta chìa khóa nhà mình. Hắn dặn ta hãy chuyên tâm học hành, nói rằng toàn bộ sách trong nhà đều là của ta. Thế nhưng còn chưa kịp lật giở lấy một trang, ta đã bị phụ thân kéo lên xe của bọn buôn người.

Về đến Bùi phủ, Bùi Hoán không thích ta đọc sách, thà dạy ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung đi săn còn hơn, đến một cuốn sách cũng không cho ta mượn.

Y từng nói: “Nữ tử biết vài chữ, đủ đọc hiểu thư tình với sổ sách là được rồi. Học mấy lời văn chương cổ hủ như nam tử thì có ích gì?”

Bởi vậy đến giờ ta vẫn chưa thể đọc trọn một quyển sách, còn Kiều Chá lại đã mang dáng vẻ của một cao tăng xuất trần khiến người khác chẳng dám mạo phạm.

a vừa kính phục vừa thấp thỏm, nhưng nhìn hắn cư xử, tiện tay đã đưa ta cả túi bạc lớn, lại không giống phong thái của người xuất gia. Trong lòng đầy nghi hoặc, ta vừa bất giác chắp tay cung kính, vừa buột miệng hỏi:

“Kiều ca ca, huynh hoàn tục rồi sao?”

Kiều Chá bật cười nhìn động tác của ta, đùa giỡn nói:

“Yên tâm, hoàn tục rồi. Sẽ không kéo muội vào cửa Phật làm tiểu ni cô đâu.”

Ta thở phào nhẹ nhõm. Len lén nhìn hắn hoàn tục mà đầu vẫn không để tóc, thật lạ lùng.

Loading...