Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

DÃ YẾN - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-21 10:18:26
Lượt xem: 778

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

2.

Lễ trưởng thành của Bùi Hoán sắp đến, trong phủ mỗi ngày một thêm rộn ràng. Người trong phủ ai nấy đều tranh nhau thể hiện, mong được ghi nhận. Ngược lại, ta lại nhàn nhã hơn hẳn, ngay cả việc thêu đai lưng cho Bùi Hoán vừa rườm rà vừa mệt nhọc cũng bị người khác giành lấy.

Vài nha hoàn tụm năm tụm ba cười cợt hoàn cảnh của ta, có một người tên là Tiểu Liễu nhi thấy đôi giày đang làm dở trên bàn, vừa cầm lên mắt đã sáng rỡ, tự ý nhét vào người rồi nói:

“Tội tình gì chứ, đôi giày này làm đẹp thế nào cũng uổng thôi. Giờ công tử chỉ cần nghe đến tên ngươi cũng đủ nổi cáu rồi, ngươi đưa qua chẳng phải chuốc nhục vào người sao? Để ta làm xong rồi đưa qua giúp ngươi, biết đâu còn nói giúp được vài câu, sau này gả ngươi cho một tên sai vặt tốt cũng được.”

Ta không ngăn cản. Đôi giày ấy vốn là do Bùi Hoán làm nũng hơn nửa năm trời ta mới chịu làm, giờ có người muốn làm thay, ta cũng chẳng thiệt thòi gì.

Điều khiến ta phiền lòng là trong phủ quá bận, phu nhân không có thời gian quan tâm tới ta, trong tay có tiền cũng không tìm nổi cơ hội chuộc thân.

Khi đang buồn bực, lại nghe Tiểu Liễu nhi và mấy nha hoàn xì xào bàn tán rằng: sau lễ cập quan, Bùi Hoán sẽ cưới vợ, trong viện sắp có người mới. Phu nhân hiện đang sai đại nha hoàn bên cạnh lo chuyện điều phối khế ước bán mình.

Cơ hội đến rồi.

Ta lấy túi tiền mà Kiều Chá đưa qua, tìm đến đại nha hoàn Minh Nguyệt bên cạnh phu nhân. Nàng thấy số tiền lớn như vậy thì giật mình hoảng sợ:

“Ngươi đừng vì giận mà hồ đồ, bán chính mình cho ai rồi hối hận chẳng kịp.”

Ánh mắt nàng đầy vẻ lo lắng. Ta biết nàng là người tốt, bèn kể hết ngọn nguồn:

“Chỉ xin tỷ tỷ cho ta một con đường sống.”

Minh Nguyệt cau mày, do dự nói:

“Việc này phải được phu nhân gật đầu đồng ý. Nhưng ta sẽ cố gắng giúp đỡ.”

Vừa dứt lời, bên ngoài ô cửa sổ, phu nhân đẩy Bùi Hoán bước vào. Minh Nguyệt vội vã kéo ta nấp sau tủ lớn. Màn được vén lên, bộ dạng phu nhân vô cùng sốt ruột:

“Con nói xem, lễ cập quan cũng chẳng để tâm, chuyện hôn sự cũng chẳng đâu vào đâu, cả ngày mặt mày cau có. Mới rồi con đối xử với Sử tiểu thư thế nào? Mới nói vài câu đã không kiên nhẫn, khiến người ta khóc nức nở.”

Bùi Hoán lười biếng chỉnh lại cổ tay áo:

“Con ghét nhất là nữ nhân khóc lóc, ồn c.h.ế.t đi được.”

Phu nhân nói:

“Thê tử tương lai mà con cũng ghét thì còn ai con không ghét? Là cái nha đầu không làm nên chuyện lớn ở viện con chắc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/da-yen-bmhy/2.html.]

Căn phòng bỗng chốc trở nên nặng nề, mặt mày Bùi Hoán âm trầm, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng cây in lên nền giấy khiến người ta không khỏi rùng mình. Ngay cả phu nhân cũng bị khí thế của con trai làm cho choáng ngợp, vội chuyển chủ đề, hỏi Minh Nguyệt về chuyện điều phối thân phận.

Dạo gần đây trong phủ có nhiều hỷ sự, vài nha hoàn và gã sai vặt lớn tuổi nhân cơ hội này xin được cho thân phận lương dân, phu nhân phần lớn đều đồng ý. Minh Nguyệt nhân cơ hội nhắc tới chuyện của ta, cố tình che giấu tên, chỉ nói là một nha hoàn giặt áo ở bên dưới.

Phu nhân bận rộn, cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu rồi khoát tay đồng ý. Không ngờ, Bùi Hoán ở một bên đứng dậy đang định bước ra thì nghe được, bỗng khựng lại nghiêng đầu hỏi:

“Nha đầu nào vậy?”

3.

Minh Nguyệt không đổi sắc mặt, cười nói:

“Ôi chao tiểu gia của ta, một nha đầu quèn thôi, ngài cũng chẳng nhớ nổi đâu. Nàng ta xui xẻo, mấy hôm nay lại bệnh, may mà có ca ca trong nhà gom đủ tiền tới chuộc, rời phủ cũng là điều tốt.”

Phu nhân nghe nói bị bệnh, sắc mặt liền khó chịu, gật đầu:

“Tiền thì khỏi, nhanh chóng đuổi đi là được.”

Nghe nói nha đầu ấy có ca ca tới đón, Bùi Hoán lại khôi phục bộ dạng mất hứng, không có hứng thú hỏi lại, cúi đầu bước qua rèm cửa, bóng lưng khuất dần trong khu vườn xanh thẫm.

 

Ánh nắng chói chang khiến mắt cay xè, ta cúi đầu, không nhìn theo nữa. Phu nhân đi rồi, ta cảm tạ Minh Nguyệt, lấy tiền đền đáp nhưng nàng từ chối:

“Tuy ca ca ngươi có tiền nhưng chẳng thể lo cho ngươi cả đời. Cha mẹ cũng không còn, sau này ra khỏi phủ, có tiền trong người phòng thân mới là điều quan trọng.”

Ta xúc động nhìn nàng:

“Minh Nguyệt tỷ, ta…”

Nàng khẽ nhéo má ta, mím môi cười:

“Tiểu nha đầu đừng khóc. Ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau.”

Nhờ có Minh Nguyệt giúp đỡ, ta nhanh chóng lấy được khế ước bán mình, chỉ còn đợi đến nha môn làm thủ tục là có thể tự do.

Ba ngày sau, đúng hôm Bùi phủ tổ chức lễ cập quan cho Bùi Hoán, khách khứa quyền quý tới chúc mừng, lễ vật đưa vào như nước chảy, khắp phủ bận rộn không ngơi tay.

Ta chẳng có hành lý gì nhiều, vài bộ váy áo cùng chút vật dụng được gói gọn trong một tay nải nhỏ. Gian phòng ta ở sạch sẽ tinh tươm.

Loading...