“Làm gì đó! Làm gì đó!” Có tiếng phụ nữ cao giọng quát, “Buông ! Mau buông ! Nằm xuống! Đang kiểm tra cho đấy!”
Giọng điệu kỳ quặc, nhưng vẫn thể miễn cưỡng hiểu.
Mấu chốt là... cái sự đương nhiên trong giọng của đối phương.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Ngay đó giữ tay , còn giật cây que mỏng từ tay .
Động tác nhanh nhẹn, sức cũng nhỏ —— nhưng cũng chỉ là sức của thường. Kỳ thực từ lúc đối phương cử động, Nhập Thất họ đều là thường, bất kỳ uy h.i.ế.p nào với . Hắn liền động thanh sắc, ngoan ngoãn để đối phương giật lấy cây que gỗ mỏng trong tay, đè xuống.
Mọi thứ đều kỳ quái.
Phòng ốc, ánh sáng trần nhà sáng như ban ngày.
Vừa tỉnh một thoáng Nhập Thất còn tưởng là ban ngày, nhưng lập tức đúng. Dù là ban ngày, cho dù là phòng sáng nhất mở hết cửa sổ cũng chắc sáng như .
Đó chỉ là ánh sáng từ trần nhà, là ánh sáng trắng lạnh lẽo. Chiếu sáng rõ từng góc trong phòng.
Là đèn ?
Nếu đây là đèn, một ngọn chắc giá trị ngàn vàng. Sao trần nhà gắn vài ngọn?
Xa hoa như !
Cách ăn mặc, giọng , tóc tai của cũng đều kỳ quái.
Đối phương là một nam một nữ. Nam mặc áo blouse trắng dài, nữ mặc áo màu hồng và quần dài.
Nữ t.ử thế mà để trần hai cánh tay, chút e dè.
Tuy cảm thấy chút mạo phạm, nhưng Nhập Thất kinh ngạc quá mức. Hắn từng qua nam bắc đại giang, kiến thức rộng rãi, từng thấy phụ nữ man di phương nam thậm chí còn mặc váy ngắn lộ cả cẳng chân.
Người quát và giật cây que mỏng trong tay chính là nữ t.ử .
Cô tiện tay ném cây que mỏng một cái thùng hình tròn đất, ném luôn cây khác tủ nhỏ đầu giường . Còn lớn tiếng với đang ở giường đối diện bên : “Người nhà chú ý chút, rác rưởi thì vứt chứ. Ăn xong hộp cơm đừng để đống ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-xuyen-kim-thang-nam-em-dem-cua-chang-dao-khach/chuong-5.html.]
Giường bên cạnh cũng một , bên ghế đẩu, quát xong vội vàng dậy một tiếng, lon ton chạy vòng qua lấy hai cái hộp bẹp bẹp kỳ quái tủ đầu giường, cũng ném cái thùng đất.
Nhập Thất tuy , nhưng tầm mắt nhanh chóng lướt qua thứ xung quanh.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng cúi xuống đè đầu : “Đừng động.”
Người cơ thể thả lỏng, uy hiếp. Nhập Thất động.
Người mặc áo trắng từ một cái túi n.g.ự.c móc một vật nhỏ, ngón tay ấn một cái, vật đó thế mà phát ánh sáng.
Nhập Thất kinh ngạc một chút.
Đây là bảo bối gì? Biết phát sáng?
Người áo trắng dùng vật phát sáng đó chiếu mắt , tắt ánh sáng , buông , dậy hỏi: “Có cảm giác gì ? Đau đầu chóng mặt? Buồn nôn ói?”
Hắn hỏi , Nhập Thất lập tức hiểu phận của —— nguyên lai là đại phu.
Hoàn cảnh xung quanh tuy khiến kinh ngạc, nhưng yên tâm.
Trên đời chỉ thật với một loại , đó chính là đại phu. Nói dối với đại phu là tự hại .
Nhập Thất dậy, thành thật trả lời: “Vẫn , buồn nôn. Trên chút đau.”
giọng của và đại phu khác quá nhiều, một đại phu hiểu, thể chậm lặp một , đại phu mới hiểu.
Hắn hỏi: “Quần áo ?”
Hắn đang cởi trần, rõ ràng là lúc hôn mê của y quán cởi đồ của để bôi t.h.u.ố.c băng bó.
Băng gạc màu trắng trông sạch sẽ, kỹ thuật băng bó cũng , rõ ràng là một y quán y thuật cao.
Chỉ là rốt cuộc đây là ?
Nơi nhảy vực là ở vùng núi hoang ngoại ô Giang Thành, thuộc Trung Nguyên, một y quán mà giọng , trang phục quái dị thế ? Chưa từng qua.
Nữ t.ử mặc đồ hồng lộ cánh tay cúi , từ gầm giường lôi một cái túi chất liệu kỳ quái, còn trong suốt, thể thấy đồ bên trong.
Cô đưa cái túi cho : “Đều ở đây, xem đồ đạc thiếu . Lúc chúng xử lý vết thương cho , cởi đều nhét túi .”