Lúc cô ta dẫn Lê Đình đến đón tôi, khuôn mặt hớn hở bao nhiêu thì khi biết thu nhập thực sự, cô ta tức giận bấy nhiêu.
Tôi sững người trong giây lát, đến khi hoàn hồn thì đã lao lên, ôm chặt lấy Lê Đình vào lòng.
Cơn đau rát ở lưng khiến tôi gần như tê liệt, nhưng tôi chỉ thấy may mắn vì ấm nước sôi trong tay cô ta không đổ vào người thằng bé…
05
Vẫn là bệnh viện đó, vẫn là căn phòng bệnh đó.
Từ ngày tôi chăm sóc Lê Đình, giờ đã đến lúc Lê Đình chăm sóc tôi.
Nhìn gia đình đầm ấm bên giường bệnh cạnh bên, tôi siết chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, lần đầu tiên trong đời, từ tận đáy lòng, tôi oán trách sự cay đắng của cuộc sống.
Tại sao tôi đã cố gắng sống hết mình như vậy, mà vẫn để cuộc đời rơi vào tình cảnh này?
Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Tôi phải làm gì mới có thể sống tốt hơn?
"Ba không có năng lực, khiến con phải chịu khổ cùng ba."
Lê Đình, thằng bé gầy nhỏ, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế còn cao hơn cả người nó. Nhưng nó vẫn nghiêm túc nắm chặt lấy tay tôi, nhẹ giọng an ủi:
"Ba đã làm rất tốt rồi."
Tôi đã để một đứa trẻ tám tuổi chịu đủ mọi cay đắng của cuộc sống, vậy mà nó lại quay sang an ủi tôi, thừa nhận những quyết định sai lầm, những nỗ lực không hiệu quả của tôi.
Thật đáng buồn.
Sau đó, Bành Hoa Uyển chủ động đề nghị ly hôn. Hàng xóm khuyên tôi nên gửi Lê Đình vào trường nội trú trước.
Trường tiểu học nội trú gần đó có điều kiện rất tệ. Những đứa trẻ học ở đó đều là những đứa bị bỏ rơi, không ai quan tâm. Chỉ mới học tiểu học mà đã hút thuốc, đánh nhau, yêu đương sớm. Nghe nói còn có bảo mẫu bạo hành học sinh.
Lần đầu tiên Lê Đình tự tử cũng là ở đó.
Vì lý do gì, tôi không biết. Tôi hỏi vài lần, thằng bé chỉ nói:
"Không có gì đâu, chỉ là bốc đồng thôi."
Lê Đình là đứa trẻ nhạy cảm. Tôi đoán, có lẽ trong môi trường khép kín và ngột ngạt ấy, nó đã cảm thấy mình là một gánh nặng không được yêu thương.
Nơi đó, nhiều đứa trẻ cũng có cảm giác tương tự.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm đầu tiên kiếm được chút tiền, tôi vội vàng mua một căn nhà trong khu vực học tập trọng điểm, đưa Lê Đình ra khỏi trường nội trú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-co-ay-giua-chung-toi/4.html.]
Cuộc sống khá hơn trước đôi chút. Vì không có ai chăm sóc con, tôi đã thuê bảo mẫu một thời gian.
Những năm đó, phải nói thế nào nhỉ?
Chẳng khác gì một trận chiến hỗn loạn.
Người bảo mẫu đầu tiên đột nhiên về quê vì nhà bị giải tỏa, cần quay về nhận bồi thường. Lúc đó tôi đang ở ngoài khơi, không có tín hiệu liên lạc. Hai ngày không tìm được tôi, cô ta đã bỏ mặc Lê Đình mà đi.
Đến khi tôi nhận được điện thoại, mới biết thằng bé mười mấy tuổi đã ở nhà một mình gần hai tháng. Tiền điện, tiền nước đều đã bị cắt. Hơn nửa tháng trời, nhà không có điện cũng không có nước.
Tôi hỏi Lê Đình làm thế nào để sống, thằng bé thản nhiên trả lời:
"Con ra nhà vệ sinh công cộng và nhà tắm công cộng, rồi thắp nến."
"Con không biết đi tìm ban quản lý tòa nhà sao?"
Vừa hỏi xong, tôi liền hận không thể tự tát mình một cái. Chưa từng có ai dạy nó những điều đó, có lẽ nó còn chẳng biết ban quản lý là gì.
Sau đó, tôi thuê hẳn hai bảo mẫu, nghĩ rằng như vậy sẽ chắc chắn hơn.
Nhưng trong nhà không có người lớn, vài bảo mẫu đều bắt đầu lợi dụng sự ngây thơ của trẻ con. Ban đầu họ còn tận tâm, nhưng sau một thời gian thì bắt đầu làm qua loa, đối phó.
Cuối cùng, đến cơm thằng bé cũng không được ăn.
Sợ tôi lo lắng khi làm việc xa, Lê Đình không bao giờ hé răng kể những chuyện này. Tôi chỉ biết sau khi trở về, nghe từ miệng người khác.
Khi đó, trong khu dân cư có một trung tâm sửa chữa. Cô tiếp viên ở đó thấy Lê Đình đáng thương, thường dẫn nó đi ăn cùng, giúp nó xem bài tập.
Về sau, qua sự giới thiệu, cô ấy trở thành người vợ thứ ba của tôi. Cuối cùng cũng kết thúc được những năm tháng hỗn loạn.
Tôi không quan tâm ai đó lấy tôi vì tiền, miễn là họ đối xử tốt với Lê Đình.
Tiền Tái Nam thực sự rất tốt với Lê Đình, chăm sóc thằng bé không khác gì con ruột, vô cùng chu đáo.
Khoảng thời gian đó, trên mặt Lê Đình dần xuất hiện nụ cười. Thành tích học tập cũng cải thiện nhanh chóng. Tôi cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái căng thẳng tột độ.
Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống cuối cùng cũng trở nên tốt đẹp hơn, rằng mọi thứ đã vượt qua giai đoạn khó khăn.
Nhưng không ngờ, chưa đầy hai năm sau, khi Lê Đình học lớp 9, thằng bé lại nghĩ quẩn, nhiều lần tìm đến cái chết.
Nhà trường hoảng sợ đến mức suýt nữa yêu cầu nó nghỉ học để chữa bệnh.