Tạ Tiểu Ngọc bật , để cô cạnh thế , Phúc Sinh cũng cố gắng lắm .
Tạ Tiểu Ngọc vội, từ từ là .
Cô thổi tắt đèn dầu, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
---
Phòng của Phúc Sinh, chuột chui là còn sống trở .
Chuột vốn tinh ranh, đây chẳng con nào dám bén mảng tới nữa.
hôm nay lẽ vì mang theo mùi thức ăn từ điểm tập kết thanh niên trí thức, mấy con chuột đáng ghét dám mò đến.
Phúc Sinh nghĩ, đến con rắn nước dài tới một thước Tiểu Ngọc cũng sợ, thì chắc chắn cũng sợ chuột.
Anh dùng đá nhỏ, một viên cho một con chuột, đều b.ắ.n trúng mắt.
Sáng sớm, mang ba con chuột chôn ở núi.
Tạ Tiểu Ngọc hôm qua ngủ ngon, Phúc Sinh ngoài khi nào cô cũng .
Cô bưng chậu rửa mặt, khăn mặt lên bếp để đánh răng rửa mặt, bất ngờ thấy Lưu Tú Hảo đang dùng cái ca tráng men mới mua của cô để múc nước súc miệng.
Tạ Tiểu Ngọc hét to:
“Dừng !”
Lưu Tú Hảo giật nảy :
“Sáng sớm hét ầm lên, cô c.h.ế.t ?”
“Chị hai, chị dùng cái cốc đánh răng của , vệ sinh chút nào!”
Tạ Tiểu Ngọc ôm chặt hai cái ca in chữ song hỷ đỏ lòng.
“Đây là của với Phúc Sinh mà.”
Lưu Tú Hảo trợn cả mắt, đúng là cái đồ nghèo mà bộ sang.
Dùng chung một cái cốc thì chứ?
Trước khi cô tới, cả nhà lớn bé chẳng vẫn dùng lẫn ?
Phúc Sinh về.
Tạ Tiểu Ngọc đưa cho một cái ca tráng men mới.
“Phúc Sinh, đánh răng xong nhớ mang cốc về phòng nhé. Những thứ thể đưa lên miệng thì dùng chung đấy.”
Nhà họ Diệp ai gì Tạ Tiểu Ngọc, dù cũng là tiền của cô tự bỏ .
Ăn sáng xong đồng, Lưu Tú Hảo cổ tay Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn đỏ, thầm nghĩ đúng là yếu đuối, cô :
“Mẹ, trưa nay chắc Tiểu Ngọc nấu cơm nhỉ?”
Tạ Tiểu Ngọc chẳng cần Cao Phân mở lời, cô vốn đang nấu món ngon cho Phúc Sinh, liền vui vẻ :
“Được, trưa nay con nấu cơm.”
Lưu Tú Hảo bĩu môi, trong lòng đắc ý: ngoài cái yếu ớt, Tạ Tiểu Ngọc chẳng điểm gì , việc đồng áng, nếu còn cơm khét nữa thì xem chồng còn chịu đựng bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/chong-toi-la-nguoi-co-dai/chuong-13.html.]
Tạ Tiểu Ngọc :
“Mẹ ơi, bây giờ đang mùa vụ, cả, hai với Phúc Sinh đều việc nặng, là mua nửa cân thịt về bồi bổ cho nhé?”
Nhà nửa tháng ăn thịt, lớn còn chịu , ba đứa cháu đến thịt là nuốt nước miếng.
Cao Phân đau lòng lấy ba hào rưỡi đưa cho Đại Trụ: “Đi mua nửa cân mỡ về.”
Tạ Tiểu Ngọc liền : “Vậy để con cùng với Đại Trụ.”
Lưu Tú Hảo xót của, sớm trưa thịt thì cô giành nấu cơm , Tạ Tiểu Ngọc nấu nướng gì chứ, phí mất nửa cân thịt.
Cô nghĩ : đợi đến lúc Tạ Tiểu Ngọc cháy thịt, đảm bảo sẽ cả nhà ghét bỏ.
Nhà họ Lưu ruộng tới tận lúc tan ca cũng ai về nhà nấu cơm.
Bà Liễu bên cạnh tò mò hỏi:
“Tú Hảo, hôm nay cô về nấu cơm ?”
Lưu Tú Hảo sớm ngừng cuốc, gốc cây uống nước.
Hôm nay Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn, cô chẳng về sớm, thà nghỉ bờ ruộng.
Cô : “Hôm nay đến lượt Tiểu Ngọc nấu cơm.”
Bà Liễu trêu: “Cô giáo Tiểu Ngọc yếu đuối lắm, thành phố dùng bếp gas, cô nấu nổi bếp củi , đừng để cháy mất bữa cơm trưa phí cả lương thực, là cô về nấu thì hơn.”
Lưu Tú Hảo vờ như thấy.
Cháy thì càng , ruộng nấu ăn, để xem chồng hối hận vì cưới Tạ Tiểu Ngọc nhà .
Dù là ở thế kỷ hai mốt ở thời đại , Tạ Tiểu Ngọc đều nấu ăn, mà còn nấu ngon, chỉ là hai năm xuống nông thôn cô nấu mà thôi.
Cô cùng Đại Trụ đến quầy thịt ở đội sản xuất, chọn nửa cân thịt ba chỉ.
Đại Trụ :
“Thím ba, bà nội bảo mua mỡ về thắng lấy dầu, tóp mỡ xào cải trắng ăn ngon lắm.”
Tạ Tiểu Ngọc :
“Thím ba sẽ món ngon hơn cho các cháu.”
Cô chọn thịt ba chỉ cả nạc lẫn mỡ.
Nhà họ Diệp bảy lớn, ba đứa trẻ, nửa cân thịt ba chỉ căn bản đủ ăn.
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ: chống đói, ngon miệng, cảm nhận vị thịt đậm đà, thì một nồi cơm thịt kho là hợp lý nhất.
Cô chỉ huy ba củ cải con:
“Đại Trụ, cháu nhặt ít củi khô. Tiểu Ni, vườn đào vài củ cà rốt, khoai tây, bóc ít đậu Hà Lan. Tiểu Trụ giúp thím nhóm lửa nhé.”
Trưa nay thịt ăn, là ba chỉ ngon lành, ba đứa nhỏ liền chia việc.
Tạ Tiểu Ngọc rửa sạch nửa cân thịt, thái hạt lựu nửa phân, cà rốt và khoai tây cũng thái hạt lựu.
Cô cho tỏi băm, gừng băm chảo dầu phi thơm, đó cho thịt ba chỉ xào, mùi thịt ngào ngạt bốc lên, Đại Trụ và Tiểu Trụ nhịn , nuốt nước miếng liên tục.