Chim thoát lồng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-13 06:47:21
Lượt xem: 216

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

12

 

Sau khi từ nhà Bùi Tố trở về, tôi mơ ác mộng mấy ngày liền, trong mơ đều là cảnh anh ta đuổi theo tôi.

 

Sau đó Kiều Miên hỏi tôi có muốn đến thăm bọn trẻ nữa không.

 

Tôi lập tức lắc đầu: 

“Không không, nhìn anh ta y như Diêm Vương sống vậy, nghĩ tới thôi tớ cũng thấy rợn da gà.”

 

Kiều Miên cười, cười đến rơi cả nước mắt: 

“Vãn Vãn của chúng ta uất ức rồi. Cưng à, tớ đảm bảo với cậu, sau này sẽ không ai làm cậu khổ nữa. Mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn.”

 

Tất nhiên rồi, tôi bây giờ là phú bà có 1,9 tỷ tệ cơ mà.

 

Có lẽ thấy tôi bị Bùi Tố ảnh hưởng tâm lý, tinh thần không được tốt, Kiều Miên quyết định giao thêm việc cho tôi để tôi bận rộn quên đi những chuyện kia.

 

Tôi bắt đầu tăng ca. Có một hôm tôi tăng ca đến tận nửa đêm.

 

Làm xong việc, tôi ngửa ra tựa vào ghế, chán nản muốn ch.ế.t, thật sự nghĩ đến cái ch.ết.

 

Giờ tôi không còn mơ thấy Bùi Tố nữa, mà mơ toàn công việc. Ban ngày đi làm, ban đêm mơ thấy làm việc, toàn là việc.

 

Tôi đến tìm Kiều Miên, cậu ấy trêu chọc: 

“Ơ kìa, làm không xong hả? Người ta làm được, cậu không làm được? Chưa đủ chăm chỉ đúng không?”

 

Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy lắc lắc: 

“Cậu đi c.h.ết đi! Đồ tư bản khốn kiếp!”

 

“Thôi thôi, sắp nghỉ lễ rồi mà, chín ngày luôn, tớ đưa cậu đi chơi.”

 

Đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, chúng tôi đi biển chơi. Kiều Miên sợ tôi lạc nên mua luôn cho tôi một chiếc đồng hồ định vị.

 

Tôi rất thích biển, từ năm mười tám tuổi đã mơ ước được mặc bikini đẹp tung tăng nghịch nước.

 

Nhưng đến bãi biển, tôi lại không vui. Bởi vì trên bụng tôi có vết sẹo, xấu xí lắm.

 

Tôi thấy tủi thân, nói với Kiều Miên: 

“Xấu quá... tớ hồi đó sao lại làm vậy chứ? Cực khổ sinh con, kết quả lại chỉ nhận về toàn những lời cay nghiệt của người ta.”

 

Kiều Miên cúi xuống, xoa đầu tôi: 

“Đừng nghĩ thế. Lúc đó cậu còn trẻ, cậu dũng cảm yêu thương thế giới này. Là họ phản bội cậu, đây không phải lỗi của cậu.”

 

Tôi thấy Kiều Miên nói có lý, vẫn muốn mặc bikini hở eo, nên dùng kem nền che đi sẹo. Che không hết, nhưng cũng chẳng sao cả.

 

Chúng tôi đến bãi biển riêng, phải trả tiền mới vào được, bên trong rất ít người.

 

Hôm đó tôi phấn khích chạy xuống biển cùng Kiều Miên, chơi rất lâu. Tôi còn nhặt được một viên đá to, rất đẹp.

 

Vừa quay đầu lại thì thấy mặt Kiều Miên trầm xuống.

 

Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy, người ở kia là Bùi Tố. Anh ta dùng ánh mắt giễu cợt nhìn tôi:

 

“Trần Vãn Vãn, tôi còn tưởng cô thay đổi thật rồi chứ! Một năm rồi, lại dùng chiêu này để quyến rũ tôi à?”

 

“Đồ ghê tởm...”  tôi khẽ rủa.

 

Kiều Miên bị tôi chọc cười: 

“Thôi, đi đi!”

 

Tôi theo cậu ấy lên bờ, từ đầu đến cuối chẳng muốn nhìn Bùi Tố thêm lần nào.

 

Nhưng anh ta lại tiến tới gần. Tôi không hiểu tại sao hôm đó tôi lại không thấy sợ nữa.

 

Tôi thấy tức. Rất tức. 

Tại sao? Tại sao tôi lại bị người như anh ta đã phụ bạc cơ chứ?

 

Tôi ngẩng đầu, cười với Bùi Tố: 

“Sao anh cũng ở đây vậy?”

 

Bùi Tố nhìn tôi, thấp giọng đáp: 

“Cô quên rồi à? Bãi biển này vốn là của tôi.”

 

Quanh đó không có mấy người. Kiều Miên theo phản xạ định kéo tôi đi, nhưng tôi hất tay cậu ấy ra.

 

Tôi ra hiệu cho Bùi Tố lại gần. Anh ta cúi đầu, tay chạm lên eo tôi.

 

Ánh mắt anh ta lướt khắp người tôi.

 

Tôi vẫn mỉm cười nhìn anh ta, khi Bùi Tố cúi gần nhất, tôi cầm viên đá đập thẳng vào đầu anh ta. 

Bùi Tố không kịp phản ứng, loạng choạng, tôi đá mạnh một phát vào hạ bộ khiến anh ta quỵ xuống.

 

Tôi ôm đá tiếp tục đập, từng phát, từng phát, nhắm thẳng vào đầu anh ta mà đập.

 

Bùi Tố không còn sức phản kháng, tôi lại tiếp tục đập lên người anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-thoat-long/chuong-4.html.]

 

Cuối cùng Kiều Miên phải ôm chặt lấy tôi: 

“Vãn Vãn! Đừng đánh nữa! Đánh nữa ch.ết người đấy!”

 

Tôi bật khóc, nước mắt trào ra:

 

“Kiều Miên… tớ nhớ ra rồi… nhớ ra tớ đã quen Bùi Tố như thế nào rồi.”

 

 

13

 

Tôi quen Bùi Tố lần đầu tiên là vì tôi bị bắt nạt, còn Bùi Tố đã cứu tôi.

 

Lúc đó Bùi Tố vẫn còn rất trẻ, mới mười chín tuổi, giống như từ trên trời rơi xuống.

 

Anh ta chắn tôi sau lưng, cầm một viên gạch đập thẳng vào đầu bọn kia.

 

Sau đó là tôi theo đuổi Bùi Tố, là tôi tỏ tình. Mùa đông, tôi tặng anh ta một bó hoa, rồi anh ta đã đồng ý.

 

Bùi Tố từng dạy tôi rằng, nếu bị bắt nạt, cứ cầm gạch lên mà đánh người.

 

Gió thu xào xạc thổi qua hàng cây trong khuôn viên trường.

 

Tôi quay đầu hỏi Bùi Tố: 

“Nếu ai bắt nạt em thì em đập người đó hả?”

 

“Đương nhiên, ai bắt nạt em thì em cứ đập người đó.”

 

“Vậy nếu sau này anh bắt nạt em thì sao?”

 

“Thì em cứ đánh ch.ết anh, đánh ch.ết anh, anh cũng không trách em đâu. Vãn Vãn, anh yêu em.”

 

Hình ảnh Bùi Tố của năm xưa trùng khớp với Bùi Tố trước mặt tôi bây giờ, đầu đầy m.áu, vậy mà vẫn nhìn tôi cười khẽ.

 

“Vãn Vãn, thì ra em sợ anh là vì em quên rồi… Anh biết mà, làm sao em có thể sợ anh, em yêu anh đến thế cơ mà...”

 

“...”

 

“Vãn Vãn, em trút giận xong rồi thì về nhà với anh được không? Em không thích cô ta, anh đuổi cô ta đi, tất cả là lỗi của anh, chúng ta tái hôn được không?”

 

“...”

 

Kiều Miên nghe đến câu này chợt sững người, giọng run run gọi tôi: 

“Vãn Vãn...”

 

Tôi cười, nhìn Bùi Tố đang nằm sóng soài trên cát, cầm viên đá đập thêm phát nữa vào đầu anh ta.

 

“Mẹ nó chứ, Bùi Tố, sao anh không ch.ết quách đi?”

 

Bùi Tố vẫn cười: 

“Vãn Vãn, em hận anh, là vì em vẫn còn yêu anh đúng không?”

 

“Yêu yêu con mẹ anh! Một thằng chồng cũ tốt nên giống như đã c.h.ế.t đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

 

“Vãn Vãn, đừng đi mà… Anh thích em của bây giờ, giống như thời đại học, vừa xinh đẹp, vừa dũng cảm, lại ngây thơ...”

 

Tôi lại cầm đá đập thêm phát nữa: 

“Muốn nhớ nhung kí ức xưa với vợ cũ thì đi ch.ết đi, đầu thai kiếp sau mà mơ!”

 

Tôi đứng dậy, phủi cát trên chân, quay người theo Kiều Miên rời đi.

 

Kiều Miên có chút lo lắng: 

“Vãn Vãn, hắn ta có báo cảnh sát không?”

 

“Kệ anh ta! Cùng lắm ngồi tù, hai năm là ra. Em đâu có thi công chức, sợ gì chứ!”

 

Kiều Miên nghẹn lời, thở dài nhìn tôi: 

“Vãn Vãn, em nhớ lại được bao nhiêu rồi?”

 

“Lên đến năm 23 tuổi rồi. Em nhớ lại thời đại học rồi.”

 

Trần Vãn Vãn lúc mười tám tuổi sợ hãi tất cả, nhưng Trần Vãn Vãn năm 23 tuổi lại rất dũng cảm.

 

Vì năm đó Bùi Tố làm ăn thua lỗ, bọn đòi nợ tìm đến tận cửa, ngày nào cũng đến ép, đến mức dùng cả con cái để uy hiếp.

 

Tôi vì bảo vệ con nhỏ trong nhà, tay trái cầm dùi điện, tay phải cầm d.a.o bếp.

 

Kẻ lưu manh sợ kẻ liều mạng, kẻ liều mạng lại sợ kẻ không màng sống ch.ết. Tôi chính là loại không sợ ch.ết đó.

 

Tôi là mẹ. Ai cũng có thể động vào tôi, nhưng không ai được phép động vào con tôi  trừ khi g.iết c.hết tôi trước.

 

Sau này bọn chúng cũng sợ, không dám lại gần nữa.

 

Năm 23 tuổi có lẽ là thời điểm tôi dũng cảm nhất. Khi đó còn trẻ, không sợ ch.ết, chẳng sợ gì cả.

 

 

Loading...