Chim thoát lồng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-13 06:45:35
Lượt xem: 179
1.
Sau một giấc ngủ tỉnh dậy, tôi liền thấy cô bạn thân Kiều Miên đang mang lo lắng sốt vó cả lên.
Cô ấy bảo tôi đừng buồn nữa.
Kiều Miên nói, cơ thể quý giá, dù đã ly hôn thì cũng phải sống cho thật tốt.
Kiều Miên còn nói, hai đứa bé sống với Bùi Tố cũng sẽ chịu nhiều ấm ức, tôi không cần phải tiếp tục kiện tụng làm gì cho mệt nữa, mà thật ra cũng không thắng được đâu.
Tôi sững người, một lúc lâu sau, không nhịn được hỏi một câu:
"Bùi Tố là ai vậy?"
Kiều Miên khựng lại, mặt mày ngơ ngác, mãi sau mới phản ứng lại rồi hớt hãi đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ nói do di chứng sau tai nạn xe nên tôi đã mất trí nhớ.
Kiều Miên vội hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi.
Tôi nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời:
"Mười tám tuổi chứ bao nhiêu! Hôm qua mình vừa thi đại học xong mà?"
Kiều Miên ôm bụng cười đi.ên, ngồi thụp xuống đất cười đến đau ruột, vừa cười vừa đập tay xuống giường.
"Vãn Vãn à, cậu thật đấy, mất trí kiểu này đúng là tuyệt cmn vời! Đúng rồi, cậu chỉ mới mười tám. Mười tám tuổi thì tốt biết mấy... không có Bùi Tố, không có con cái... chỉ có hai chúng ta thôi..."
Tôi càng nghe càng thấy xoắn não.
2.
Kiều Miên đón tôi về nhà, sau khi xác định tôi rất khó để khôi phục trí nhớ.
Cô ấy mới bắt đầu kể sơ lược về tình hình hiện tại.
Tôi , Trần Vãn Vãn từ năm nhất đại học, đã yêu một chàng trai nghèo tên là Bùi Tố.
Tôi và anh ta yêu nhau từ 18 đến 28 tuổi, yêu suốt mười năm. Tôi đã cùng anh ta khởi nghiệp, chịu khổ cùng anh ta, sinh con đẻ cái, chăm sóc cha mẹ chồng.
Rồi năm nay, anh ta đưa tôi ra tòa ly hôn.
"??? Hả???"
Tôi sang chấn tâm lí, đây là tình tiết ngược tâm trong mấy tiểu thuyết ngược đồ đó hả?!
Một lúc sau, giọng tôi run run hỏi:
"Vậy... ý cậu là, tớ làm osin không công cho người ta suốt 10 năm, rồi đến 28 tuổi rồi bị tay trắng đuổi ra khỏi nhà?"
Kiều Miên gật đầu:
"Đúng vậy, cậu còn có hai đứa con, con trai năm nay sáu tuổi, con gái bốn tuổi. Nhưng vì cậu nội trợ toàn thời gian, không có khả năng kiếm tiền, nên cả hai đứa đều chọn ở với bố, cuối cùng tòa cũng xử cho Bùi Tố nuôi luôn."
"...Hả??? Hai đứa con tớ vất vả nuôi mấy năm cũng không còn..."
Mặc dù tôi không nhớ chuyện đó, nhưng chỉ nghe thôi cũng thấy đáng sợ quá rồi.
Tôi suýt nữa bật khóc tại chỗ.
Rồi Kiều Miên lại cười, vỗ vỗ vai tôi:
"Nhưng mà đừng buồn quá, ít ra cậu còn có tiền."
Nước mắt lưng tròng, tôi dò hỏi:
"Nhiều... nhiều không?"
Kiều Miên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc:
"Vãn Vãn, cậu nghe kỹ đây. Cậu được chia 20% tài sản của Bùi Tố, 10% cổ phần của ba công ty niêm yết cùng hai căn tứ hợp viện Bắc Kinh, tổng giá trị khoảng 1,9 tỷ tệ." ( hơn 6 nghìn 500 tỉ vnd đó bà con à)
"..."
Im lặng, suy nghĩ, sau đó tôi thăm dò hỏi lại lần nữa:
"Kiều Miên, cậu không gạt tớ đấy chứ?"
"Nếu tớ gạt cậu thì tớ là chó!"
Hôm đó, tôi ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Tôi đã quên đi ký ức mười năm qua, không biết mình đã sống ra sao suốt khoảng thời gian ấy.
Nhưng bạn chí cốt Kiều Miên của tôi nói tôi rất giàu.
Mà năm 18 tuổi, cái tôi thích nhất chính là... tiền.
Nên tôi nghĩ, vậy cũng ổn phết đấy chứ, có gì buồn đâu.
3
Kiều Miên xin nghỉ phép, mấy ngày nay cậu ấy dẫn tôi đi làm đủ thứ thủ tục chuyển nhượng.
Tôi chưa từng gặp người tên Bùi Tố mà Kiều Miên nhắc đến, chuyện phân chia tài sản sau ly hôn anh ta đều ủy quyền cho luật sư giải quyết hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chim-thoat-long/chuong-1.html.]
Bận bịu gần một tháng, sau đó Kiều Miên lại giúp tôi rao bán tất cả những căn nhà đứng tên tôi.
Cậu ấy giúp tôi tính toán, tiền thuê mỗi tháng vào khoảng 1,2 triệu tệ.
Hôm đó tôi nhìn dãy số dài ngoằng không hết số 0 trong tài khoản ngân hàng, ngẩng đầu lên thấy hình ảnh mình trong gương, phú bà 28 tuổi xinh đẹp trang điểm tinh tế.
Tôi gãi đầu, nghĩ bụng: Quá tuyệt!
4
Tôi ở nhà chẳng có việc gì làm, nhưng Kiều Miên, cậu ấy phải đi làm, nên mỗi ngày tôi chỉ quanh quẩn ở nhà cậu ấy chơi game.
Buổi trưa Kiều Miên gọi đồ ăn ngoài cũng tiện tay gọi cho tôi một phần.
Cậu ấy tan làm rất muộn, lúc về nhà mệt như sắp đứt hơi, nằm ph.ịch xuống ghế sofa như cá muối.
Tôi bỏ máy chơi game xuống, chạy lại bóp vai cho Kiều Miên. Có lẽ trước đây làm việc này quá nhiều lần, tôi quen tay, đ.ấ.m bóp rất chuyên nghiệp.
Kiều Miên nghỉ ngơi đủ rồi, dường như nhớ lại chuyện gì, bắt đầu ch.ửi:
“Bùi Tố đúng là đồ cầm thú, hồi mới tốt nghiệp cậu làm không công cho hắn ta, mẹ hắn ta sức khỏe kém, tan làm cậu còn phải bóp vai đ.ấ.m lưng cho bà ấy.”
“......”
Kiều Miên nói một hồi rồi kéo tôi lại, bật ngón tay búng vào trán tôi:
“Vãn Vãn, cậu đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, không có tớ ở bên là bị người ta bắt nạt thảm ngay. Chỉ vì cậu không ai bảo vệ nên đám người kia mới bắt nạt như thế!”
Tôi xoa trán, thấy hơi tủi thân:
“Mấy chuyện cậu nói tớ đều không nhớ nữa mà! Tớ chỉ nhớ mỗi cậu thôi.”
Kiều Miên nghe vậy thì khựng lại, khẽ cười:
“Đúng ha! Không nhớ là tốt rồi, nhớ mỗi tớ là đủ. Tớ sẽ không bắt nạt cậu đâu.”
Tôi thật lòng tin tưởng câu này của Kiều Miên, bởi vì chúng tôi lớn lên cùng nhau.
Cả hai chúng tôi đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Từ nhỏ tôi đã luôn bám theo Kiều Miên, cậu ấy giành đồ ăn vặt cho tôi, giúp tôi giặt đồ.
Lớn lên chút nữa, Kiều Miên còn chỉ bài tập cho tôi. Cậu ấy hơn tôi một tuổi, năm tôi học lớp 12 thì Kiều Miên đã là sinh viên năm nhất rồi, ngày nào cậu ấy cũng gọi điện giục tôi học hành chăm chỉ.
Kiều Miên hy vọng tôi có thể thi đậu cùng trường đại học với cậu ấy, nhưng Kiều Miên thi quá xuất sắc, tôi học như đi.ên cũng không đủ sức đỗ vào Bắc Đại.
Khi có kết quả thi, tôi khóc nức nở ôm chầm lấy Kiều Miên.
Cậu ấy búng trán tôi một cái:
“Khóc cái gì, 666 điểm cơ mà, điểm số như vậy là rất giỏi rồi, có gì mà khóc?”
Kiều Miên xoa đầu tôi:
“Cậu đã rất cố gắng rồi.”
Sau đó tôi vừa khóc vừa đến Thượng Hải nhập học.