Chỉ Cần Hắn Lấy Người Khác, Ta Có Thể Về Nhà - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-06-21 06:15:09
Lượt xem: 208
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta lặng thinh.
Hệ thống tiếp lời, giọng điệu như dụ dỗ:
【Ký chủ, cô chẳng phải rất muốn về nhà sao? Chỉ cần Cố Diễn Triều trở thành Hoàng thượng, cô sẽ được trở về.】
“Nhưng hiện giờ thiên hạ thái bình, tân đế vừa đăng cơ, là một minh quân. Vì sao phải làm loạn?”
【Trên đời này nào có nhiều “vì sao”? Đây là tâm nguyện của hắn, là nhiệm vụ của cô.】
【Cố Diễn Triều được cô dìu dắt mà nên người. Nếu hắn lên ngôi, chẳng lẽ cô không lấy làm kiêu hãnh?】
Rõ ràng là giọng điện tử vô cảm, nhưng ta lại nghe ra được một tia hưng phấn mơ hồ.
【Chờ hắn xưng đế, với tình nghĩa giữa hai người, chắc chắn sẽ phong cô làm phi. Dẫu không thể trở về hiện đại, sống trong hậu cung, vinh hoa phú quý, chẳng phải rất thoải mái sao?】
Thấy ta vẫn không đáp, hệ thống cất giọng u ám:
【Tóm lại, nếu cô muốn về nhà, thì làm theo lời ta. Giúp Cố Diễn Triều đăng cơ thành công.】
“Giúp thế nào?”
【Như trước kia, thay hắn chắn tên, dốc m.á.u xương mà bảo vệ. Mưu phản là chuyện lớn, cực kỳ nguy hiểm, cô phải liều mạng bảo hộ hắn.】
Ta cúi đầu nhìn đôi chân gãy của mình, im lặng hồi lâu.
Hệ thống không hối thúc, dường như tin chắc rằng vì muốn trở về, ta sẽ nghe theo.
Nhưng trong lòng ta lại hiện lên một ý niệm:
Dù Cố Diễn Triều thực sự đăng cơ, liệu ta có thật sự được về nhà?
Từ khi bước chân vào thế giới này, hệ thống luôn lấy chuyện “về nhà” làm điều kiện.
Lần đầu tiên, nó nói: chỉ cần giúp hắn phong hầu, sẽ được về nhà.
Ta hoàn thành nhiệm vụ, vẫn không thể rời đi.
Lần thứ hai, nó nói: chỉ cần để hắn cưới người khác, sẽ được về nhà.
Ta cũng làm theo, nhưng kết quả vẫn vậy.
Bây giờ, nó lại bảo ta giúp hắn đoạt ngôi.
Rõ ràng, hệ thống này chỉ phục vụ duy nhất một người — Cố Diễn Triều.
Nó không ngừng buộc ta làm thỏa mãn mọi tâm nguyện của hắn.
Trước đây hắn muốn cưới Liễu Nhứ, vì ta là chính thê nên khó xử.
Hệ thống liền đặt điều kiện: muốn về, thì để hắn cưới người khác.
Ta thuận theo, tự hạ mình làm thiếp, gỡ bỏ mọi ràng buộc cho hắn.
Nếu ta không đồng ý, có lẽ sẽ làm lớn chuyện, chưa biết kết quả ra sao, nhưng ít nhất Cố Diễn Triều sẽ bị Ngự sử dâng sớ chỉ trích.
Lúc đó ta đã ngờ rằng — làm gì có trùng hợp đến thế?
Hệ thống chẳng qua chỉ đang “nuôi nhốt” ta như một nô lệ, để hắn thỏa lòng tham.
Nhưng vì cớ gì, ta phải chịu đựng tất cả?
Ta vốn không muốn đến thời cổ đại, là nó vô cớ trói buộc ta, rồi ép ta thực hiện những nhiệm vụ quái đản.
Chỉ vì Cố Diễn Triều muốn phong hầu, mà con đường phong hầu thì gập ghềnh hiểm trở, ta phải lấy thân ra chắn đao, vì hắn mà đổ máu, vì hắn mà hy sinh, dùng xương m.á.u và ý chí nâng đỡ từng bước chân hắn đi lên đài cao.
Thế nhưng, ta và Cố Diễn Triều vốn không hề quen biết.
Ta có thể vì yêu, vì động lòng trắc ẩn, hoặc vì cảm phục mà liều mình giúp đỡ một người—nhưng tuyệt không bao giờ là vì bị ép buộc.
Ta giống như một cô gái bị bán vào vùng núi sâu, bị ép lao động cực nhọc. Chủ nhân nói, chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ được thả về nhà, thế là cô ấy cắn răng chịu đựng, tận tụy làm việc.
Thế nhưng, cô càng nỗ lực, chủ nhân lại càng thấy “món hàng” này đáng giá, sao dễ dàng buông tay?
Lần đầu hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống liền lặng lẽ rút lui, chỉ để chờ đến khi cần lại xuất hiện, buộc ta tiếp tục gánh vác.
Chiếc chân gãy đau nhức không ngừng, như một lời cảnh tỉnh: tất cả chỉ là một màn kịch dối trá.
Nhảy xuống giếng khô, chưa bao giờ là con đường để trở về.
Bị truy vấn, hệ thống chỉ bịa ra vài lời giả dối để tạm thời xoa dịu.
Dẫu cho Cố Diễn Triều có thực sự đăng cơ, chắc gì mọi thứ đã kết thúc?
Hệ thống sẽ lại nói:
【Ký chủ, phát hiện Cố Diễn Triều rất muốn có con. Nếu cô muốn về nhà, phải sinh con cho hắn.】
【Ký chủ, phát hiện Cố Diễn Triều mong có một hoàng tử. Nếu cô muốn về nhà, phải sinh được hoàng tử.】
11
【Ký chủ, phát hiện Cố Diễn Triều muốn cô đích thân nuôi dạy hoàng tử. Nếu cô muốn về nhà, phải nuôi con khôn lớn.】
Cứ thế lặp đi lặp lại, nhân danh hai chữ “về nhà”, ta bị nó trói buộc suốt đời, ép phải trở thành công cụ thỏa mãn dục vọng quyền lực của Cố Diễn Triều.
Hệ thống này, không khác gì một kẻ lừa đảo.
Nó ép buộc ta, không hỏi ý ta, chưa từng màng đến nguyện vọng của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-can-han-lay-nguoi-khac-ta-co-the-ve-nha/chuong-6.html.]
Ta không nên trông mong gì ở kẻ như thế.
Người duy nhất có thể cứu ta ra khỏi bể khổ này, từ đầu đến cuối, chỉ có chính bản thân ta.
Bình minh ló rạng, trời đất dần sáng, không khí mát lành, những cành mai đỏ ngoài sân cũng bắt đầu chớm nở.
Lúc ấy, ta cuối cùng đã hiểu ra—muốn thật sự về nhà, phải tự mình mở lối.
---------------
Gần đây, Cố Diễn Triều tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Do ta bị gãy chân, hắn thường ở lại phòng của Liễu Nhứ, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé qua chỗ ta.
Hơn một tháng trôi qua, chân ta đã có thể chậm rãi đi lại. Gần Tết, ta vừa cắt giấy dán cửa sổ vừa cùng hắn trò chuyện.
“Nghe nói năm nay có rất nhiều người mang lễ vật đến phủ chúc mừng, toàn là bảo vật quý hiếm.”
Cố Diễn Triều đứng dựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn ta cắt giấy:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Mấy năm nay ta ở triều đình cũng có chút uy vọng. Đến cả Tây Châu cũng sai người dâng lễ, nghe nói mệt đến c.h.ế.t mấy con ngựa đưa thư.”
“Ngài quả thực tài giỏi.” Ta đặt kéo xuống, vuốt lại mái tóc:
“Hầu gia, mấy cây trâm bạc này đẹp chứ? Tiểu Đào cứ nhất quyết muốn ta cài lên, mà ta thấy đầu mình nặng vô cùng.”
Cố Diễn Triều bật cười nhẹ:
“Chỉ chút trang sức mà cũng thấy nặng? Nếu sau này được phong làm phi, nàng tính sao?”
“Phong phi?” Ta nhìn mình trong gương đồng, chau mày, trách nhẹ:
“Hầu gia muốn đuổi ta vào cung sao? Nhưng ta chưa từng nghe có Hoàng thượng nào thích nữ nhân đã tái giá.”
Hắn dùng ngón trỏ khẽ gõ lên trán ta:
“Nàng lại nói bậy rồi. A Châu, ta và nàng từng vào sinh ra tử, sao có thể nỡ đẩy nàng cho người khác?”
Giọng điệu hắn bình thản, song ẩn chứa quyết đoán:
“Chẳng lẽ nàng nghĩ phu quân nàng cả đời này chỉ dừng lại ở chức vị hầu tước sao?”
Cố Diễn Triều—quả nhiên muốn tạo phản.
Ta đem tấm giấy cắt hình hoa đặt vào lòng bàn tay hắn:
“Hầu gia văn võ song toàn, tất nhiên không thể chịu khuất phục.”
“Chỉ là, nếu thực sự khai chiến, không biết sẽ có bao binh lính phải chết, lại thêm bao dân thường lâm cảnh lầm than.”
Hắn chẳng mấy bận tâm, chỉ nhếch môi cười nhạt:
“Thì sao? Một tướng công thành, vạn cốt khô. Vì ta mà chết, đó là phúc phận của họ. Việc lớn thì phải có hy sinh, nàng không cần lo lắng.”
“Nàng chỉ cần sớm dưỡng lành chân, rồi sinh con nối dõi cho ta là được.”
Trong mắt hắn, ta chẳng khác nào một nữ nhân lệ thuộc, cuộc sống xoay quanh chồng con, chẳng có ý nghĩa riêng.
Hắn hăm hở muốn ta cùng chứng kiến cảnh mình lên đài vàng, cũng chẳng buồn giấu diếm tham vọng.
Thời gian hắn ở thư phòng ngày càng dài, thường xuyên tiếp đãi các nhân vật mờ ám.
Ngân lượng trong phủ liên tục được chuyển đi, hẳn là dùng để mua sắm binh khí.
Thỉnh thoảng, hệ thống lại hiện lên, lạnh nhạt nhắc nhở:
【Ký chủ, ngày Cố Diễn Triều khởi sự đã gần kề. Cô phải nhớ nhiệm vụ của mình. Nếu thất bại, cô mãi mãi không thể về nhà.】
Ta không đáp.
Hệ thống cũng không tỏ vẻ giận dữ, chỉ âm thầm chắc mẩm rằng ta sẽ tuân theo.
------------------
Ngày săn xuân sắp tới, vết thương nơi chân ta cũng đã lành lặn.
Các thần tử theo Hoàng thượng đi săn xuân, được phép dẫn theo gia quyến.
Liễu Nhứ nay đã là chính thất, đương nhiên được mời. Nghe đâu nàng ta đã chuẩn bị y phục từ nhiều ngày trước.
“Hầu gia, ta cũng muốn đi.”
Ta múc cho Cố Diễn Triều một bát nước đường, chờ hắn uống hết rồi mới nhẹ nhàng thưa.
Dạo gần đây, tuy đối xử với hắn vẫn khách khí, song ta luôn giữ khoảng cách.
Lần này bất ngờ ân cần, khiến hắn không khỏi mừng lòng.
Dù gì cũng chỉ là mang theo một thiếp thất, nên hắn nhanh chóng đồng ý.
Khi hắn rời đi, Tiểu Đào mừng rỡ, nhỏ giọng thì thầm:
“Di nương, cuối cùng người cũng chịu tranh sủng rồi sao?”
Tranh sủng ư?
Hệ thống không thể tin tưởng.
Muốn trở về—ta phải tự mình mở ra con đường của chính mình.