Chào mừng đến với địa ngục của ta - Chương 1: Viện điều dưỡng cuộc sống hoàn mỹ (1)
Cập nhật lúc: 2025-11-16 09:31:24
Lượt xem: 0
“Sao tự nhiên ... ở đây? Đây là nơi nào ?”
“Sương mù xung quanh dày quá, thấy gì cả…”
“Có chúng … Được chọn ?”
“Được chọn? Chọn cái gì?”
“Trò chơi cấm kỵ…”
Bốn chữ thốt , gian lập tức rơi tĩnh lặng. Chừng một phút , chịu nổi nữa mà bật nức nở.
Lúc , tất cả bọn họ đang tại trạm xe buýt 1044.
Đó là một trạm xe hoang vu bỏ quên, xung quanh màn sương đặc quánh vây kín. Chỉ chiếc đèn mờ mái che trạm xe còn leo lắt sáng, miễn cưỡng chiếu sáng một gian nhỏ bé.
Trong ánh sáng lờ mờ, , trong mắt là hoảng loạn và bất lực.
“Hu hu… về nhà… c.h.ế.t…”
“Khóc cái gì mà , phiền c.h.ế.t .” Một đàn ông dựa ở bên cạnh đột nhiên quát lên, ánh mắt hung dữ, giọng điệu bặm trợn: “Cô mà còn nữa thì g.i.ế.c c.h.ế.t luôn bây giờ.”
Cô gái vốn hoang mang vì đưa tới nơi , nay dọa đến tím tái mặt mày. Môi run run, dám thành tiếng, chỉ dám nấc khẽ.
Người đàn ông uy h.i.ế.p cô gái hình cao lớn, thô kệch, mặc một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, đó như một tòa núi nhỏ. Ánh mắt lướt qua từng , lạnh lẽo và hung dữ. Mọi theo bản năng tránh ánh , đồng thời lùi sang một bên, cố kéo giãn cách với .
“Đồ ngu.”
Người đàn ông mặc áo khoác đen khẽ đầy khinh miệt. Hắn thò tay túi quần sờ soạng nhưng vẻ như tìm thứ nên hừ mạnh một tiếng, đó chẳng thèm quan tâm đến ai nữa.
Có lẽ vì khí thế quá đáng sợ của nên cả trạm xe chìm một sự im lặng quỷ dị.
Một lúc lâu , cuối cùng cũng một thanh niên mặt mày trắng bệch run rẩy lên tiếng: “Vì… Vì là ? Vì chứ…”
Một khác bên cạnh dường như chấp nhận sự thật, mệt mỏi : “Còn vì nữa? Do xui xẻo nên mới chọn mà thôi.”
Lời dứt, mấy xung quanh như thể tin tận thế, mặt mũi xám ngoét.
Không ai hiểu nổi vì bản xui đến mức kéo trò chơi cấm kỵ.
Một trò chơi đáng sợ giữa ranh giới sống và c.h.ế.t.
...
Năm năm , trò chơi cấm kỵ bất ngờ giáng xuống và bao phủ khắp các thành phố lớn cầu.
Những xui xẻo lựa chọn đều sẽ kéo trò chơi và buộc tham gia các phó bản.
Và luật thông quan duy nhất của trò chơi chỉ một: Sống sót.
Phó bản vô loại muôn hình vạn trạng nhưng chủ đề duy nhất bao giờ đổi, đó chính là sinh tồn.
Chỉ khi sống sót, mới thể rời khỏi một phó bản. Dù rằng… Sau đó cũng tiếp tục ném hết phó bản đến phó bản khác, ngừng giãy giụa để cầu sinh.
Trò chơi cấm kỵ chỉ một giới hạn duy nhất, đó là độ tuổi. Người 10 tuổi và 65 tuổi thì sẽ lựa chọn. Ngoài , bất kỳ ai cũng thể trở thành tham dự.
Sau giai đoạn đầu hỗn loạn, sợ hãi và tan rã thì buộc chấp nhận sự thật tàn khốc . Từ đó, trò chơi cấm kỵ dần dần len đời sống mỗi và trở thành một cái bóng luôn kè kè bên cạnh.
Thế nhưng vẫn còn vô ôm một tia may mắn và nghĩ rằng bản sẽ xui xẻo đến mức chọn.
Và hiện tại, khi địa ngục thật sự buông xuống… Chính họ trở thành những kẻ bất hạnh .
...
“Chúng … Có thể sống để ngoài ?” Cô gái mặc váy ngắn, đeo chiếc balo hình gấu nhỏ, sợ đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y bạn trai bên cạnh.
Chàng trai vội vàng trấn an: “Đừng sợ, Kỳ Kỳ. Có ở đây, sẽ bảo vệ em.”
Phó Kỳ Kỳ bạn trai , trong lòng mới định . Cô siết c.h.ặ.t t.a.y , cố hấp thu chút cảm giác an mong manh .
“Ha…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/chuong-1-vien-dieu-duong-cuoc-song-hoan-my-1.html.]
Ngay khi trái tim Kỳ Kỳ còn kịp định thì một tiếng khẽ vang lên lưng cô . Tiếp theo đó là những tràng quái dị như tiếng thần kinh nứt toác: “Ha ha ha ha… Ha ha ha…”
Trong bối cảnh , âm thanh khiến da đầu run lên, nỗi sợ giống như một sợi dây lạnh lẽo quấn chặt lấy cổ họng, khiến khó thở.
Phó Kỳ Kỳ hoảng sợ túm c.h.ặ.t t.a.y bạn trai, hét lên nhưng cổ họng như nhét đầy bông, phát nổi một âm thanh nào.
Bạn trai cô , Tưởng Lượng, cũng chẳng khá hơn. Hai run rẩy, đôi chân mềm nhũn nhấc nổi, chỉ thể cứng đờ đầu , hướng về nơi phát tiếng .
Ngay bên cạnh họ là biển quảng cáo của trạm xe buýt. Đập mắt là hình mẫu đại diện bôi lem bằng những vệt đen ngoằn ngoèo, dán chằng chịt đủ loại tờ rơi nhỏ loạn xạ.
Tiếng quái dị vẫn vang lên dứt bên tai. Phó Kỳ Kỳ nuốt khan một cái, run rẩy cúi đầu xuống phía .
Dưới đất, ngay biển quảng cáo, xuất hiện một cái bóng đen. Cái bóng theo tiếng mà run rẩy theo từng chặp… Như thể chính nó cũng đang .
Không chỉ Kỳ Kỳ thấy mà lúc , ánh mắt của tất cả đều dán chặt cái bóng .
“Không… Không chúng thời gian bảo hộ ban đầu ? Sao… Sao gặp quái vật ngay lập tức thế !” Cuối cùng, chịu nổi nữa mà hét lên đầy hoảng loạn.
“Chúng còn phó bản mà.” Một đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề trầm giọng , cố gắng giữ bình tĩnh: “Nơi … Lẽ nên xuất hiện quái vật.”
“…”
Nếu quái vật… Vậy đó là chơi ư?
chơi nào đầy quỷ dị đến thế ?
Dọa đấy ?
Người đàn ông mặc áo khoác đen tỏ gan lớn nhất. Hắn trực tiếp vòng sang một bên mà tới, thèm sợ hãi.
Hắn một cái thì thấy rõ đang ở đó.
Là một cô gái.
Là một cô gái xinh .
Cô mặc một chiếc áo gió dài màu đen. Nụ quái dị gương mặt dần tan biến khi cô dừng và ngẩng đầu lên . Ánh đèn yếu ớt rọi đôi mắt đen sâu thẳm của cô nhưng chẳng phản chiếu chút ánh sáng nào. Kết hợp với gương mặt tái nhợt, bộ khí chất mang theo một cảm giác âm trầm khó thành lời.
Tuy đàn ông mặc áo khoác đen cảm thấy cô gái kỳ lạ nhưng vẫn khịt mũi một tiếng, lạnh lùng : “Giả thần giả quỷ!”
Người đàn ông trung niên cũng bước , đ.á.n.h giá cô từ xuống : “Là… Người chơi ?”
“Người chơi?” Cô gái lặp lời ông , đôi môi tái nhợt mấp máy như đang cân nhắc.
Một lúc lâu , cô mới khẽ đáp: “Chắc .”
“…”
thì đúng, thì , chứ “Chắc ” là ? Chẳng lẽ chính cô cũng chắc chơi hả?
Chẳng lẽ trò chơi dọa đến ngốc ? Hay là đầu óc vốn dĩ bình thường…?
Người đàn ông trung niên thử dò hỏi: “Vậy… Tại cô trốn ở đây?”
“Trốn?” Cô gái đưa tay túi áo gió, giọng nhẹ đến mức như gió thoảng: “ vẫn ở đây mà. Chỉ là… Mấy thấy thôi.”
Mọi đều xuất hiện ở phía biển quảng cáo của trạm xe buýt. Sau đó nỗi sợ bất ngờ kéo trò chơi cho hoảng loạn nên đúng là ai để ý phía biển quảng cáo.
Còn cô gái … Lúc họ ồn ào bàn tán, cô bước .
Ngân Tô kéo áo gió kín , bước từ phía biển quảng cáo. Người đàn ông mặc áo khoác đen và trung niên theo cô vẫn luôn duy trì một cách nhất định, rõ ràng vẫn đang đề phòng và cảnh giác với cô.
Gặp những chơi mới lóc, nháo nhào ngừng đang sợ mà đáng sợ ở chỗ gặp loại chơi tâm thần.
Những c.h.ế.t phần lớn chỉ nháo nhào, còn tâm thần thì đem đồng đội tế trời.
Ngân Tô tự giác một bên, hòa đám đông tụ tập.
ánh mắt vẫn tự chủ mà dõi theo cô.
Ngân Tô cảm nhận ánh đầy "nhiệt tình" thì mỉm lịch sự, giơ tay chào: “Chào . Thật vui khi gặp các bạn.”
Và cô... Thực sự cảm thấy vui.