CẨM NANG KINH DOANH CỬA HÀNG Ở DỊ GIỚI - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-05-30 03:22:45
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại khu giải trí, hai bên hành lang dài u tối là những cánh cửa đóng kín, đánh số theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Dưới mỗi bảng số hình chữ nhật màu đen là một bảng đếm đỏ đang chạy số.
Trên bảng đếm là các con số ngẫu nhiên có phòng lên đến ba chữ số, cũng có phòng chỉ một chữ số. Phần lớn các phòng hiển thị hai chữ số.
Ở một căn phòng có số ba chữ số, bảng đếm vừa chạy về số 0, cánh cửa “tạch” một tiếng mở ra, một đám quái vật chưa kịp tháo lớp ngụy trang đã lạch bạch tràn ra ngoài.
“Hô, cuối cùng cũng hết ca rồi!”
“Đi lẹ, hôm nay được ra sớm, qua tiệm ăn vặt ăn sáng thôi! Tui thèm hoành thánh từ đời nào rồi!”
“Đi mau đi mau, tranh thủ lúc thủ vệ trưởng chưa tới, ăn cho đã!”
Bạch Minh là người cuối cùng bước ra khỏi phòng. Hành lang đã không còn ai. Cậu cúi đầu, lôi từ trong áo ra một đống đồ linh tinh, giấy bạc, xu lẻ, vài mảnh giấy nhỏ nhìn kỳ quặc, thậm chí có cả đô la Mỹ, yên Nhật các kiểu.
Những thứ này sau khi mang về từ thế giới bên ngoài đều bắt đầu phai màu, mốc meo, rồi chẳng mấy chốc nổ tung như bong bóng xà phòng và biến mất hoàn toàn.
Bạch Minh thở dài thất vọng. Dù họ có thể tương tác với người sống thông qua không gian đặc biệt, nhưng đồ vật từ thế giới đó lại không thể mang vào Mộng Chi Hương.
Ngay khi tất cả đều biến mất, cậu cảm thấy trong n.g.ự.c vẫn còn vật gì đó. Thò tay móc ra là một xấp vé mời được xếp ngay ngắn. Cậu nhớ đây là lấy từ một người khiêu chiến trong trò chơi, kỳ lạ là nó không biến mất.
Lúc này, cửa hai căn phòng bên cạnh cũng mở ra. Sau khi NPC trực ca rời đi, Hạnh Tử và Tiểu Gia mỗi người từ một cánh cửa khác nhau bước ra.
Cả hai cũng móc ra một đống giấy tờ, kết quả giống hệt Bạch Minh: gần như toàn bộ đều tan thành bong bóng, chỉ còn lại một ít vé mời còn nguyên.
Công sức “làm việc” cả đêm bị tiêu tan 95%, Tiểu Gia quỳ sụp xuống đất, đau đớn gào thét:
“A a a a a! Tiền của emmmmm!!”
Hạnh Tử cũng chẳng khá hơn là bao. Cô lật tìm trong đống bọt xà phòng còn sót lại vài tấm vé mời, cau mày suy nghĩ:
“Gọi hỏi Kỳ Sâm thử xem, mấy tấm vé này có phải là thứ chủ tiệm cần không.”
Bọn họ ở thế giới này đã lâu, chẳng còn khái niệm gì về tiền bạc. Gần đây mới học được vài điều về xã hội hiện đại từ các người chơi, nên trong trò chơi cố gắng thu gom tất cả những thứ trông giống “tiền” hoặc đồ vật giá trị.
Bạch Minh chắc nịch:
“Không cần hỏi. Chắc chắn là đúng rồi!”
Dù không mấy hài lòng với thành quả đêm qua, ba người cũng đành chịu. Trời đã sáng, phải quay về cửa hàng để chuẩn bị mở cửa.
Lộ Dao vừa kéo cửa ra thì thấy ba nhân viên đang đứng chờ sẵn bên ngoài, dáng vẻ rất nghiêm túc. Phía sau họ là một hàng dài NPC từ khu giải trí đang xếp hàng chờ ăn sáng.
Phao Phao NPC thường xuyên tới ăn thấy Lộ Dao liền hớn hở vẫy tay:
“Chủ tiệm ơi, cho em một tô hoành thánh với bánh trứng hẹ nha!”
Lộ Dao nghiêng người sang một bên, để nhân viên cửa hàng và khách lần lượt bước vào. Cô nghi hoặc hỏi:
“Hôm nay sao ai cũng đến sớm vậy?”
Bạch Minh ba người còn đang suy nghĩ xem nên đưa “chiến lợi phẩm” từ tối qua cho Lộ Dao bằng cách nào, để cô không nghi ngờ hay lo lắng. Dù sao thì cô cũng rất nghiêm túc trong việc nhập vai “người địa phương”, đến mức cả ảo thuật cũng học xong rồi.
Hạnh Tử muốn xác nhận lại với Kỳ Sâm, nên bọn họ chưa vội lấy những thứ “cướp” được.
Khụ, là “thu hoạch lao động đêm qua” mà chỉ tiếp tục làm việc như thường lệ, tiếp đón khách khứa.
Đến gần trưa, Kỳ Sâm đến cửa hàng.
Hạnh Tử kéo anh ta ra một góc, rút từ túi ra một tờ tiền giấy màu đỏ, hỏi nhỏ:
“Chủ tiệm có phải đang cần mấy cái này không?”
Kỳ Sâm cầm lấy tờ tiền, sờ sờ mấy lần, mặt đầy kinh ngạc:
“Các cậu thật sự lấy được từ trong nhạc viên sao?”
Chỉ nhìn sắc mặt Kỳ Sâm là Hạnh Tử biết họ đã tìm đúng rồi, vui vẻ đến suýt cười thành tiếng.
Giờ chỉ cần nghĩ cách gom góp thêm một ít nữa, rồi tìm thời điểm thích hợp để đưa cho chủ tiệm là được.
Buổi sáng luôn là lúc tiệm ăn vặt bận rộn nhất. Hôm nay khách đến đặc biệt đông.
Tuy nhiên, Lộ Dao không có ý định tăng thêm nguyên liệu như trước. Làm vậy quá mệt, áp lực cũng lớn. Cô muốn giảm tải một chút.
Giờ đây, mỗi ngày cô chỉ chuẩn bị lượng nguyên liệu vừa đủ bán hết là kết thúc công việc. Buổi chiều thì chỉ cần bán trà và đồ điểm tâm là đủ.
Cùng lúc đó, Thanh từ khu C lên khu A, đi thang máy thẳng đến tầng 99.
Có lẽ vì đến sớm, hàng trước cửa tiệm ăn vặt không dài lắm, so với cảnh rồng rắn xếp hàng trước kia thì vắng vẻ hơn nhiều.
Thanh đứng từ xa lặng lẽ nhìn bảng hiệu tiệm ăn, cố kìm lại khát khao trong lòng, khuôn mặt nghiêm nghị quay đầu đi về hướng khu trò chơi nhạc viên.
“Cố chịu thêm chút nữa,” anh tự nhủ, “đợi khảo hạch xong rồi đến ăn, nếm thử hết tất cả món mới trong tiệm.”
Trên tầng cao, thủ vệ trưởng Bạch Giản đứng bên cửa sổ, thấy Thanh vừa đến đã lập tức đi thẳng về phía nhạc viên, trong lòng cảm thấy hài lòng.
Vài phút sau, có người từ một tiệm ăn nhỏ xách theo mấy túi lớn thức ăn đi ra, rẽ qua phía nhạc viên.
Bạch Giản nhận ra người đó là Đỗ Thần, từng là thủ vệ của nhạc viên khu D Thanh Sơn. Trước kia cậu rất mạnh, nhưng sau bị nhiễm “hội chứng mất hồn”, nên đã rời chức.
Chẳng lẽ hôm nay cậu ta cũng đến để tham gia khảo hạch? Hội chứng mất hồn đã khỏi?
Ánh mắt Bạch Giản dừng lại ở hộp đồ ăn trong tay Đỗ Thần, hơi nhíu mày.
Cốc cốc cốc —
Có người gõ cửa. Bạch Giản quay lại ngồi xuống bàn làm việc:
“Vào đi.”
Một NPC đẩy cửa bước vào, báo cáo:
“Thủ vệ trưởng, những người được chọn tham gia đợt khảo hạch lần này đã đến đủ, tổng cộng 29 người. Có thể bắt đầu khảo hạch.”
Bạch Giản gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Dưới tầng, sau khi bước vào, Đỗ Thần nhanh chóng nhận ra Thanh đang đứng giữa một nhóm các thủ vệ có hồn lực mạnh mẽ. Anh ta chậm rãi bước đến trước mặt Thanh, hỏi:
“Sao cậu cũng đến đây?”
Hai người họ từng là bạn đồng môn cùng dự tuyển làm thủ vệ của nhạc viên khu D Thanh Sơn. Đây là một trong ba khu duy nhất có thể tổ chức trò chơi cấp độ giới hạn trong toàn khu.
Năm đó, cả Thanh và Đỗ Thần đều quyết tâm giành vị trí thủ vệ. Họ đã chiến đấu suốt ba ngày ba đêm trong trò chơi.
Cuối cùng, Đỗ Thần thắng sát nút và được chọn.
Nhạc viên tầng 99 cũng có thể tổ chức trò chơi cấp giới hạn, nhưng Thanh sau đó lại chuyển đến khu C.
Anh từng nói với Đỗ Thần rằng mình sẽ biến tiệm bánh ngọt khu C thành một nhạc viên có thể mở trò chơi cấp giới hạn.
Đỗ Thần không ngờ rằng Thanh lại từ bỏ giấc mơ ban đầu, quay lại tham gia khảo hạch thủ vệ tại nhạc viên tầng 99.
Thanh cụp mắt liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay Đỗ Thần, rồi nhanh chóng dời mắt đi, như thể chẳng hứng thú chút nào. Anh nhàn nhạt nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-nang-kinh-doanh-cua-hang-o-di-gioi/chuong-30.html.]
“Tôi chỉ muốn thử xem thực lực hiện tại của mình ra sao.”
Đa phần sự chú ý của Đỗ Thần lúc này đã bị món ăn trong tay hấp dẫn, nhưng vẫn gật đầu đáp lại:
“Cậu vẫn như trước, luôn lạnh lùng như vậy. Bất quá lần này, tôi cũng có lý do không thể thua. Gặp lại trong trò chơi.”
Thanh chỉ khẽ gật đầu, im lặng, không nói gì thêm.
Đỗ Thần cũng không để tâm, xách hộp đồ ăn tìm một góc vắng ngồi xuống, chuẩn bị mở ra ăn vài miếng.
Lúc này, Bạch Giản từ tầng trên bước xuống. Anh nhìn Đỗ Thần thật sâu một cái, rồi lạnh lùng quay sang nhóm dự tuyển thủ vệ tuyên bố:
“Tất cả ứng viên tham gia khảo hạch chuẩn bị sẵn sàng, sau khi rút thăm sẽ vào trò chơi. Quy tắc rất đơn giản: người trụ lại đến cuối cùng, mạnh nhất, sẽ trở thành tân thủ vệ của nhạc viên này.”
Khu E Viện điều dưỡng
Các hộ lý đang tiến hành chăm sóc cho những bệnh nhân mắc chứng mất hồn. Viện trưởng thông báo rằng họ đã tìm ra phương pháp chữa trị, và hiện tại đã có một số ca hồi phục hoàn toàn.
Phía Lộ Dao đã liên hệ xong xuôi, Thủy Ngưng Hoa và nhóm hộ lý cứ nghĩ rằng chỉ cần đưa bệnh nhân sang khu A là xong. Nhưng họ lại gặp phải một khó khăn ngoài sức tưởng tượng.
Các bệnh nhân không chịu ra khỏi cửa, thậm chí hoàn toàn không tin rằng có phương pháp chữa khỏi.
Hiện tại, viện điều dưỡng có gần một nghìn người mắc chứng mất hồn, vậy mà không sao tìm được nổi năm người sẵn sàng tình nguyện đi cùng họ sang khu A để điều trị.
Thủy Ngưng Hoa cả đêm không ngủ, nỗ lực thuyết phục từng người, nhưng các bệnh nhân vẫn hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm.
Cô bị từ chối đến mức phát bực. Một bệnh nhân còn nằm quay lưng vào tường, không nhúc nhích chút nào, trông như thể hồn phách sắp lìa khỏi thân xác.
Thủy Ngưng Hoa tức giận đến mức cắn răng, nhưng lại không thể làm gì được.
Nam Cung Tư Uyển
Sắp đến trưa, vậy mà họ vẫn chưa thể xuất phát.
Lúc này, Hồng Xuân từ dưới lầu vội vã chạy lên, đẩy cửa văn phòng viện trưởng ra:
“Viện trưởng! Có năm bệnh nhân đã đồng ý rồi!”
Thủy Ngưng Hoa lập tức đứng bật dậy, hỏi dồn:
“Cô thuyết phục họ kiểu gì vậy?”
Bao nhiêu cách cô đã dùng qua, từ tầng một đến tầng năm, trò chuyện với từng bệnh nhân một, vậy mà chẳng ai phản ứng hay hồi đáp.
Hồng Xuân gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp:
“Năm bệnh nhân này hôm qua xem được buổi phát sóng trực tiếp của tiệm ăn vặt. Em bảo sẽ dẫn họ đến ăn ở cửa hàng đó, nơi đang phát trực tiếp.”
Thì ra vẫn là nhờ sức hấp dẫn của tiệm ăn vặt. Thủy Ngưng Hoa không còn tâm trí nghĩ sâu xa thêm, trước mắt miễn là thuyết phục được bệnh nhân đồng ý đi cùng đã là thành công một nửa. Cô lập tức phân công:
“Tôi và cô, gọi thêm Lệ Lệ, đưa họ xuất phát ngay!”
Năm phút sau, Thủy Ngưng Hoa cùng hai hộ công dẫn theo năm bệnh nhân mắc chứng thất hồn rời khỏi viện điều dưỡng, thẳng đến tiệm ăn vặt của Lộ Dao.
Trên đường đi, mọi người xung quanh vô thức né tránh đoàn người. Các bệnh nhân nét mặt đờ đẫn, không có chút phản ứng, trông như những con rối bị giật dây, bước đi máy móc dưới sự hướng dẫn của hộ lý, lên tàu, ngồi xuống ghế.
Khi đến khu A, tòa nhà số 99, đoàn người lần lượt xuống trạm nhạc viên.
Trần Lệ đi dẫn đầu, thấy khu A có vẻ náo nhiệt hơn hẳn khu E, ga tàu điện ngầm đông người, tiếng ồn ào hỗn tạp.
Từ Thanh Hòa lặng lẽ đi phía sau cô, mỗi bước đều nặng nề mệt mỏi, không muốn bước tiếp.
Âm thanh xung quanh quá lớn, quá hỗn tạp, khiến lòng anh bực bội. Anh muốn quay về viện điều dưỡng, nhưng nghĩ tới đoạn đường dài phải ngồi xe về, trong lòng lại thấy phiền muộn vô cùng.
Hối hận. Thật sự hối hận vì lúc ấy mềm lòng mà đi theo hộ công ra ngoài.
Thế giới này chỉ là một mảnh hư vô… Tiệm ăn vặt được phát sóng trực tiếp kia, chắc gì đã tồn tại thật.
Không muốn đi nữa. Không muốn bước tiếp. Không muốn suy nghĩ gì thêm.
Nếu có thể… thì kết thúc ở đây cũng được.
Từ Thanh Hòa và những người cùng đi, trông như những hình người phủ một lớp tro xám, âm khí nặng nề, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến như hồn lìa khỏi xác.
“Đến rồi!” Giọng gọi vang lên của Hồng Xuân khiến những linh hồn đã bay xa như được kéo lại.
Năm đôi mắt trống rỗng như giếng cạn nhìn về phía xa nơi treo bảng hiệu của tiệm ăn vặt. Tuy ánh mắt không có chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ: cuối cùng… cũng có thể nghỉ ngơi.
Buổi sáng đã kết thúc, tiệm ăn vặt không còn khách nào khác. Lộ Dao đang bận rộn trong bếp, còn Hạnh Tử và Kỳ Sâm thì phụ trách tiếp đón khách.
Năm bệnh nhân mắc thất hồn chứng được sắp xếp ngồi ở năm chiếc bàn gần cửa sổ, mỗi người một bàn riêng biệt.
Trần Lệ, lần đầu tiên bước chân vào tiệm, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên mơ hồ.
Trong bếp, Thủy Ngưng Hoa tìm đến Lộ Dao:
“Cửa hàng trưởng.”
Lộ Dao đang chuẩn bị món ăn cuối cùng, ngẩng đầu liếc cô một cái, khẽ nói:
“Tôi biết rồi. Tôi đã nói các người sẽ tới.”
Thủy Ngưng Hoa đan hai tay vào nhau, hơi ngại ngùng nói:
“Làm phiền cô rồi.”
Trong bếp, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt lan khắp nơi. Lộ Dao đảo qua đảo lại vài cái trong chảo, rồi dùng muỗng múc một ít nước sốt nếm thử. Sau khi xác định hương vị đã ổn, cô liền nhấc chảo, dọn món ra đĩa.
Lộ Dao đã chuẩn bị sẵn từ trước, nên chưa đến mười phút sau khi nhóm bệnh nhân bước vào tiệm, năm phần cơm đặc biệt dành riêng cho người mắc thất hồn chứng đã được bày lên bàn.
Tiểu Gia dán sát mặt lên kính pha lê, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn những món ăn vừa mới ra lò. Chủ tiệm lại làm món mới, nghe nói là chua chua ngọt ngọt, nhất định sẽ rất ngon.
Từ Thanh Hòa thì ngồi ngây người trong tiệm, tâm trí đầy ắp sự thất vọng và hối hận, chẳng còn lòng dạ nào để để ý đến khung cảnh xung quanh.
Anh thầm giận dỗi nghĩ: “Dù cho đồ ăn ở đây ngon đến mấy, thì cũng chỉ là thức ăn, không thể chữa khỏi bệnh.”
“Phần ăn của anh, mời dùng từ từ.”
Một giọng nữ nhẹ nhàng và ấm áp vang lên bên cạnh. Từ Thanh Hòa vốn định quay đầu lại nhìn, nhưng bỗng ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, cúi đầu thấy trước mặt là một khay đồ ăn còn đang bốc hơi nóng. Đôi mắt xám xịt của hắn chớp chớp:
“Đây là gì vậy?”
Lộ Dao đáp ngắn gọn:
“Cơm trưa đặc biệt của tiệm.”
Từ Thanh Hòa nuốt nước miếng. Ngửi mùi thôi đã thấy thơm đến phát thèm, thật sự có thể ăn được sao?