9h Tối Ôn Doãn Ninh lặng lẽ thu xếp tất cả các công việc còn sót đóng cửa hàng. Trên lưng đeo một cái balo nhỏ, tay cầm một cây xúc xích, nhẹ nhàng đến con hẻm nhỏ bên cạnh.
Một tiếng meo..meo đáng yêu vang lên khi đến gần, Doãn Ninh ý nhẹ nhàng xổm xuống một góc chờ đợi, chẳng lâu một cái đầu trắng trắng từ trong bóng tối đến gần . Cậu tít cả mắt xé mở thức ăn đặt ô nhỏ cho mèo con, nó meo một tiếng mềm mại vùi đầu ăn.
Trong một vô tình phát hiện bé con gầy đến trơ xương cạnh thùng rác gần cửa hàng. Mèo tuy nhỏ nhưng hung dữ, bé con cào chảy m.á.u mấy khi cố gắng tiếp cận. sự kiên trì ngừng nghỉ cuối cùng nửa tháng mèo con tiếp nhận , ít nhất giờ thể tùy ý vuốt ve bé con mà sợ cào nữa.
Trắng, trắng xinh như đóa hoa, gọi em là Tiểu Hoa nhé, emcó thích cái tên ? Anh mang em về nhà nhé, em tuy chút thịt nhưng vẫn cần khám đấy…
Cậu luyên thuyên một đến khi mèo con ăn xong đến gần ngửa bụng chờ vuốt ve. Doãn Ninh yêu c.h.ế.t cái dáng vẻ lười biếng nũng nịu , vội đưa tay vuốt nhẹ nhàng. Mèo khoái ý thở khì khì mấy .
Em phản kháng sẽ cho là em đồng ý về với nhé!
Nói vội lấy một cái khăn sạch trong balo ôm bé con lên từ tốn về nhà theo đường cũ. Cậu hề bộ khung cảnh và đối thoại thu trọn tầm mắt Chiến Nam Thiên.
Đây đầu tiên đến đây, trong suốt một tháng qua hai lặng lẽ đến nhà của Ôn Doãn Ninh. Từ một góc khuất mà thể thấy lặng lẽ tựa tường ánh đèn vàng ấm áp cùng bóng hình nhỏ nhắn từ xa.
Hắn từng tự hỏi hành động một cách vô nghĩa như thế, chạy qua nửa thành phố chỉ để ngôi nhà nhỏ một chút. Hắn tức giận, cau khó đến cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài đầy bất lực, dấu hiệu động lòng nhóc con vô hại . Chỉ là tạm thời thể nào chấp nhận việc , bé đó quá đơn giản, cuộc sống của nên day dưa như , dù trong lòng hàng ngàn tia nỡ Chiến Nam Thiên vẫn quyết định rời .
Khi xe của Chiến Nam Thiên dần khuất bóng, bỗng Ôn Doãn Ninh như một linh cảm nào đó con đường lớn nhưng tất nhiên ở nơi đó chẳng gì cả.
lúc một bóng đen lặng lẽ đến gần , một bàn tay mang gang tay đen với chiếc khăn tẩm thuốc mê từ phía vươn lên bịt mũi . Chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ngất xỉu, Tiểu Hoa trong lòng phản ứng nhanh chóng vươn móng vuốt cào mặt bóng đen. Hắn tập kích bất ngờ hét lên một tiếng quăng mèo con xuống đất.
Tiếng chửi thề vang vọng trong hẻm nhỏ tối tăm im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ca-nhi-xuyen-khong-nhat-duoc-lao-dai-hac-bang/chuong-14-bat-coc.html.]
---------------------------
Khu phố cũ:
Ôn Doãn Ninh mơ màng tỉnh giấc, đầu đau nhức lắm, mắt thì mờ mịt một mảnh đen kịt, yếu ớt vùng vẫy tay chân, cổ họng cố gắng thốt câu cầu cứu.
- Có ai ở đó ? Cứu với, ai…?
Có một tiếng bước chân từ góc phòng từ từ về phía , theo bản năng co rút nép sát vách tường phía lưng. Mười phút trôi qua ngoài việc đến gần đó chẳng lời nào càng Doãn Ninh thêm sợ hãi. Bỗng nhiên bịt mắt của gỡ , tiến gần bên tai nhỏ giọng :
- Thiên thần của , chào mừng em về nhà
Khi lấy ánh sáng vội mở mắt , đây là một căn hầm cũ kỹ tối đen, bốn bề im lặng và đóng kín, dường như tách biệt với thế giới bên ngoài. Tay đang khóa bằng xích sắt, chỉ quấn một mảnh vải mỏng manh màu trắng thuần, xung quanh trải đầy hoa tulip trắng xinh cùng vài ngọn nến màu vàng ấm áp. Một khung cảnh lãng mạn mùi m.á.u tanh nhàn nhạt cùng một dãy dụng cụ kỳ lạ ở góc phòng phá hủy.
Cả run rẩy đến hãi, từng tế bào đều kêu gào nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái . Cậu kịp hiểu chuyện gì đang diễn thì bóng đen hành động tiếp. Hắn dùng đôi tay đen đúa đầy vết chai sạn nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh mắt lên, đôi mắt chứa đựng sự mê luyến và điên cuồng mà Ôn Doãn Ninh từng thấy.
Cậu hoảng đến mức thể lên bất cứ lúc nào nhưng đang cố gắng gồng để bình tĩnh , móng tay vô thức bấm chặt khiến tay rớm máu, cái đau đớn nhẹ nhàng giúp thêm tỉnh táo, nhận . Đây là vị khách quen tên Lưu Hàn thường xuyên đến cửa hàng mua hoa tulip trắng. Cậu run rẩy cất tiếng hỏi:
- Anh bắt đến đây gì?
Nhìn đôi mắt xinh thuần khiết giờ đây nhuốm màu sợ hãi, càng tâm lý Lưu Hàn hưng phấn hơn. Cảm giác phá hủy bông hoa thuần khiết càng trỗi dậy mạnh mẽ. Đôi tay mơn trớn từng đường nét gương mặt , đến hít lấy hít để vùng cổ yếu ớt của Ôn Doãn Ninh. Giọng khàn đục, một câu vô nghĩa mà chẳng thể hiểu nổi:
- Suốt hơn một tháng nay chăm chỉ việc, em hoa tulip trồng nở rộ .
Khi xong chữ cuối cùng phắt dậy bước đến góc phòng kéo mở bức màn cũ kỹ , bên trong ẩn giấu một chiếc tủ gỗ đục đẽo kỳ công, Trên từng ngăn tủ chứa đựng một loạt các lọ nước hoa với thiết kế cực kỳ tinh xảo.