Bóng Hình Trong Lửa - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-04-15 15:19:14
Lượt xem: 151

1

Ngày tôi chào đời, mẹ tôi đã muốn g.i.ế.c tôi.

Người ta nói, lúc đó bà vẫn còn yếu sau cơn vượt cạn, nhưng bà đột nhiên nổi điên. Bà cố bóp cổ tôi, khi tôi xuất hiện trên đời còn chưa tròn năm phút.

Nhưng bà không làm được.

Vì mẹ tôi bị xích bằng sợi xích sắt ngay trên giường sinh.

Người cứu tôi lúc đó là bà nội.

Bà không phải vì thương xót, mà vì cảm thấy “quá phí” nếu g.i.ế.c một đứa bé gái như vậy. Bà bảo:

“Nuôi vài năm, tốn chút cơm, rồi có người hầu miễn phí. Lớn thêm tí nữa, bán cũng được giá.”

Mẹ tôi phát điên sau khi sinh tôi.

Cố gắng bỏ trốn nhiều lần. Nhưng không lần nào thành công.

Mấy năm sau, khi em trai tôi ra đời, mẹ ít nổi điên hơn. Ai cũng nghĩ bà đã đỡ hơn, bắt đầu hồi phục.

Nhưng rồi, đêm Giao thừa năm tôi 11 tuổi, chuyện kinh hoàng đã xảy ra.

Bên ngoài, pháo hoa rực trời. Tiếng nổ vang vọng như chào tạm biệt năm cũ.

Bên trong, mẹ tôi cầm con d.a.o sắc, gương mặt lạnh như tro tàn, lặng lẽ bước vào bếp.

Nạn nhân đầu tiên là em trai tôi — đứa bé bệnh tật, yếu ớt, vẫn đang nằm thở khò khè trong chăn.

Mẹ g.i.ế.c nó… và lấy m.á.u sống.

Bà ngoại chạy vào, định ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Cha tôi nghe tiếng động, lao vào, giằng d.a.o và đánh mẹ tới tấp.

Trong lúc giằng co, than trong bếp lò văng ra, ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Cha tôi đè mẹ xuống, siết chặt… Gương mặt ông khi đó, tôi không thể quên.

Tôi không chịu nổi cảnh ấy. Tôi kéo ông ra, hét lên:

“Đừng g.i.ế.c mẹ!”

Và ngay khoảnh khắc đó…

Một thanh xà trên mái rơi trúng lưng cha tôi.

Mẹ tôi bật dậy.

Lại lao tới tôi, lần thứ hai trong đời, với ý định g.i.ế.c con gái mình.

Nhưng lần này, bà đã quá kiệt sức. Bà ngã gục trong vũng máu.

Tôi không còn nhớ mình đã run rẩy thế nào.

Người tôi bê bết máu, chân trần chạy trong giá rét, khóc nức nở, cầu cứu từng nhà.

Khi lính cứu hỏa đến, tất cả — cha, mẹ, em trai, bà ngoại — đều đã gần như bị thiêu thành tro.

Từ hôm đó, tôi không ăn nổi đồ nướng nữa. Chỉ cần ngửi mùi ấy, tôi thấy buồn nôn, muốn nôn ra mọi thứ.

Và…

Dưới đây là toàn bộ những gì tôi đã trải qua.

2

Tên tôi là Phan Lạc Lạc.

Tôi trở thành trẻ mồ côi vào đúng đêm Giao thừa.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng cảnh sát sẽ tìm ra điều gì đó.

Nhưng sau nhiều lần điều tra, xác minh rồi đóng hồ sơ, vụ án kết thúc lặng lẽ như chưa từng bắt đầu.

Có lẽ phương pháp điều tra thời ấy còn lạc hậu.

Cũng có thể… không ai từng nghĩ đến khả năng đó.

Nguyên nhân thật sự của bi kịch hôm ấy – chỉ đơn giản là bản năng sống sót của một bé gái 11 tuổi.

Tôi tưởng mọi chuyện đã trôi vào quên lãng.

Cho đến hôm nay, một vị khách không mời tìm đến.

Anh ta là phóng viên – một người đàn ông trẻ tên Dương Phong.

Dáng người hơi gầy, vẻ ngoài có phần yếu ớt, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Nếu em trai tôi còn sống… Có lẽ anh cũng đã cao lớn như thế này.

Dương Phong nhìn tôi, mỉm cười, nhưng trong ánh mắt là sự dò xét sắc lạnh:

“Trong vụ án đó… còn điều gì ẩn khuất đúng không?”

Tôi hơi giật mình.

“Em trai cô đang điều trị trong bệnh viện suốt thời gian dài… Vậy tại sao lại xuất hiện trong bếp nhà cô vào đêm hôm đó?”

Mấy năm trước, tôi mở một quán trà sữa nhỏ bên cạnh trường trung học.

Hôm đó, khi tiệm sắp đóng cửa, anh ta xuất hiện như một bóng ma.

Trời đã khuya, đường vắng tanh, không một bóng người.

Khi anh đặt câu hỏi, tay tôi – đang pha trà – khẽ run.

“Vụ án đã khép lại nhiều năm rồi… Tại sao anh lại khơi lại chuyện này?”

Dương Phong đón ly trà sữa, từ tốn cởi cúc áo sơ mi.

Hành động bất ngờ khiến tôi cau mày.

Trên n.g.ự.c anh là một vết sẹo lớn, ngay vị trí trái tim.

“Ghép tim,” anh nói.

“Nếu em trai cô không qua đời đột ngột… tôi, người cuối cùng trong danh sách chờ, đã không thể sống đến hôm nay.”

“Về mặt kỹ thuật, kẻ g.i.ế.c người lại chính là… vị cứu tinh của tôi.”

Tôi sững sờ.

Ký ức đau thương từ đêm ấy chợt ùa về.

“Tôi đã nói rõ với cảnh sát,” tôi lên tiếng, cố giữ bình tĩnh.

“Mẹ tôi có tiền sử bệnh tâm thần. Đêm đó bà đột nhiên phát bệnh…”

Dương Phong ngắt lời, vẫn nở nụ cười:

“Không dễ gì lần ra một đứa trẻ mồ côi đã giấu thân phận nhiều năm như cô.”

“Cô nghĩ tôi đến đây chỉ để nghe lại những lời nói dối cũ kỹ đó sao?”

“Nếu tôi nói rằng… ngoài cô ra còn một nhân chứng khác thì sao?”

Nhân chứng?

Tôi cứng đờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bong-hinh-trong-lua/phan-1.html.]

Có người nào đó… từng chứng kiến đêm đẫm m.á.u ấy?

Người đã bị lãng quên trong suốt chừng ấy năm?

“Nếu hôm nay tôi không nhận được câu trả lời mình cần,” anh ta tiếp,

“Tôi sẽ công bố sự thật còn lại cho công chúng. Tin tôi đi, tôi là một phóng viên có sức ảnh hưởng đủ để làm điều đó.”

“Cô nghĩ cảnh sát sẽ không mở lại vụ án dưới áp lực dư luận sao?”

Tôi im lặng một lúc.

Cuối cùng, khẽ thở dài.

“Vậy… anh muốn biết gì?”

Anh ta chỉ vào vết sẹo trên ngực, ánh mắt sâu như vực thẳm:

“Tôi muốn biết sự thật.

Sự thật đã bị chôn vùi trong ngọn lửa.

Và tôi muốn biết vì sao… cô vẫn còn sống đến ngày hôm nay.”

Nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, tôi khẽ gật đầu, bất lực.

“Đó là một câu chuyện… rất dài.”

Anh mỉm cười:

“Không sao đâu. Trà sữa còn đầy. Tôi sẽ từ từ thưởng thức.”

3. Những ký ức đau thương

Tên tôi là Phan Lạc Lạc, và tôi đã rất thông minh từ khi còn nhỏ.

Sau khi trên người xuất hiện vô số vết sẹo, tôi sớm hiểu ra ý nghĩa thật sự của từ “vâng lời”.

Nhưng mẹ tôi thì khác.

Bà bị xiềng xích suốt nhiều năm, vậy mà vẫn… ngu ngốc.

Bà thường xuyên bị đánh đập, bị ép ăn thức ăn dành cho lợn.

Tôi ghét nhất là thứ đó.

Mùi của nó thật kinh khủng—ôi thiu, nồng nặc và gớm ghiếc hơn cả đồ ăn thừa.

Hôm đó, mẹ lại bất ngờ thoát khỏi xích và chạy vào núi. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc.

Tôi đã tố cáo bà.

Chỉ để đổi lấy… một phần thưởng là kẹo.

Bà bị đánh đến thập tử nhất sinh, bị kéo về trong một cái bao tải rách nát.

Nhìn thấy mẹ bê bết máu, tim tôi nhói lên.

Lần đầu tiên, tôi tự hỏi:

“Mình có làm sai không...?”

Nhưng rồi, bà mỉm cười—một nụ cười yếu ớt—và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Lần đầu tiên trong đời.

Bà cười lớn và khen tôi là một đứa con ngoan.

Thế nhưng… trong ánh mắt mẹ, tôi lại thấy sự thương hại.

Tôi đang được khen cơ mà… Tại sao bà lại nhìn tôi như thể… bà thương hại tôi?

Đêm đó, tôi lặng lẽ nghe tiếng mẹ ngồi co mình trong góc phòng, thì thầm trong bóng tối.

“Tao sẽ giết... tất cả bọn mày… bằng chính đôi tay tao…”

Tôi chỉ nghe loáng thoáng, như thể những lời ấy mắc kẹt trong cổ họng bà, méo mó và nghẹn lại.

Và tôi biết…

Chính khoảnh khắc đó, hạt giống của thù hận đã được gieo trồng trong tôi.

Khi cậu em trai đáng yêu của tôi lớn lên, mẹ tôi cũng dần có những thay đổi rõ rệt. Trên khuôn mặt bà xuất hiện nhiều nụ cười hơn. Tình trạng bệnh tật giảm đi, và thậm chí sợi xích quanh cổ bà đôi khi cũng được tháo ra. Nhưng bà không còn tìm cách bỏ trốn nữa. Mỗi ngày, bà đều ôm em trai tôi và hát ru cho nó ngủ. Có thể thấy rõ rằng bà thực sự yêu thương em.

Tôi cũng cảm nhận được cách mẹ nhìn tôi và em trai rất khác nhau. Tôi phải nói rằng em trai tôi thực sự là một người tốt bụng. Mỗi lần tôi làm việc chậm, bị đánh hoặc bị phạt đói, em lại mang đồ ăn đến cho tôi. Đó là phần thức ăn thừa mà em không ăn hết, hoặc là những món em không thích. Tôi thường xuyên đói bụng, nhưng em thì lại chẳng thể ăn hết những món ngon trước mặt. Nhờ có em, những năm sau đó tôi hiếm khi bị đói.

Tuy nhiên, khoảng thời gian ấm áp ấy không kéo dài lâu. Em trai tôi đến tuổi đi học. Cha của tôi – người rất yêu thương em – và bà nội – người luôn coi em như báu vật – đã gửi em lên thị trấn để học. Không còn em trai ở bên, mọi thứ dường như lại quay trở về như trước. Tâm trạng của mẹ tôi lại bắt đầu trở nên bất ổn, và bà lại bị xích lại.

Những năm đó, cuộc sống của tôi không hề dễ dàng. Tôi thường xuyên ngất xỉu vì đói. Trên cơ thể tôi chằng chịt những vết sẹo – có khi do bà nội véo, có khi do bố đánh mỗi khi say rượu. Tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng tất cả trong im lặng.

Điều thực sự khiến mẹ tôi sốc chính là tin tức đột ngột từ trường của em trai tôi...

Lần tiếp theo tôi gặp lại em trai, em đang nằm trong bệnh viện. Nụ cười dễ thương từng hiện hữu trên khuôn mặt em đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt. Bác sĩ nói rằng tim của em đã bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu tim bị vỡ thì phải được xử lý ngay. Nếu không thể chữa lành, chỉ còn cách thay bằng một trái tim mới.

Bệnh viện đã sắp xếp để em được ưu tiên trong danh sách chờ. Trong lúc đó, cha và bà tôi phải lo kiếm tiền. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu "gây quỹ chữa bệnh" lại là một chuyện quan trọng và tàn khốc đến thế nào.

Tình hình ngày càng nghiêm trọng, đến mức cha và bà bắt đầu trút giận lên tôi và mẹ nhiều hơn. Họ thậm chí còn đưa ra một “giải pháp” – đó là bán tôi đi.

Nhưng khi đó tôi mới chỉ mười tuổi. Không ai muốn bỏ ra một số tiền lớn để mua một đứa trẻ như tôi. Bởi vì, xét về "tỉ lệ giá trên hiệu suất", tôi không đáng giá. Tôi còn quá nhỏ để làm việc nặng, và nếu ai đó muốn tôi sinh con, họ sẽ phải mất thêm nhiều năm để nuôi dưỡng tôi trưởng thành.

Vậy là tôi trở thành bao cát. Bà tôi đ.â.m kim vào người tôi. Cha thì dí tàn thuốc cháy vào da tôi. Cả hai liên tục mắng tôi là đồ vô dụng, là thứ chỉ biết ăn hại và phí cơm.

Ban đầu, tôi ngủ trên sàn phòng em trai. Nhưng sau đó, tôi bị đuổi ra ngoài, phải ngủ trong căn bếp lạnh lẽo và tối tăm. Ngày qua ngày, tôi sống chung với củi mục, gián và chuột.

Người đau khổ nhất lúc đó có lẽ là mẹ tôi. Bà bị đánh đập thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả tôi. Đêm nào tôi cũng nghe thấy tiếng la hét, tiếng roi vọt và những lời lăng mạ độc địa nhắm vào bà.

Cha và bà tôi dường như nghĩ giống nhau. Họ tin rằng mẹ chẳng làm được gì ngoài việc sinh ra tôi – một đứa trẻ vô dụng, chỉ biết há miệng chờ ăn, tốn cơm tốn gạo.

Còn tôi thì mang một nỗi ám ảnh khác: Tôi cảm thấy có thể do sức khỏe yếu ớt của mẹ nên mới khiến em trai tôi bị bệnh nặng đến thế. Ở vùng tôi sống, người ta thường nói:

"Dù giống lợn có tốt đến đâu, nếu con lợn nái bị bệnh thì cũng không thể sinh ra lợn con tốt."

Tôi nghĩ tinh thần mẹ đã hoàn toàn suy sụp vào thời điểm đó.

Vào đêm Giao thừa – khi mọi nhà đang sum vầy, rộn ràng ăn mừng năm mới – mẹ tôi cầm d.a.o trong tay và bắt đầu một cuộc thảm sát đẫm máu.

Nếu tôi không đủ nhanh trí, có lẽ ngày tôi đã không thể sống đến ngày hôm nay.

4

Mỗi khi nhớ lại thảm kịch đêm hôm đó, tôi vẫn không khỏi rùng mình.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, còn trái tim thì như bị xé nát từng mảnh.

Không ngờ, Dương Phong – người đang ngồi đối diện – lại khẽ nhíu mày.

“Như tôi đã nói, tôi không đến đây để nghe những điều cô đã kể với cảnh sát.”

Anh lạnh lùng tiếp lời:

“Câu chuyện của cô, ngoài việc đáng thương, vẫn còn một lỗ hổng rất lớn.”

Tôi nín thở, nhìn anh chằm chằm.

Dương Phong nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt sắc lạnh:

“Em trai cô đang nằm viện, sao đột nhiên lại về nhà và trốn trong căn bếp?”

Tôi không thể kìm được nước mắt nữa.

Giọng nghẹn lại, tôi thì thầm:

“Là tôi... tôi đã bí mật đưa em trai về.”

Loading...