BIỆT LAI XUÂN BÁN, MINH NGUYỆT NHƯ KHA - 2
Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:48:25
Lượt xem: 722
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phủ Thái sư vốn yên bình và tĩnh lặng vào ban ngày, giờ đây trông giống như địa ngục trần gian. Tây viện không bị lửa đốt đến nhưng Dư Minh Dao vẫn cố hết sức lôi kéo ta đến bên tường viện.
Ta biết, ở đó có một lỗ chó, là lúc ta và nàng còn bé đào ra từng chút một. Nhưng mà Đông viện là nơi lửa cháy mạnh nhất, tiếng ồn ào rối loạn truyền tới, giống như có ai đang xông vào. Ta phát điên mà hất Dư Minh Dao ra.
"Ngươi buông ta ra! Mẹ ta vẫn còn ở kia! Ngươi buông ta ra!"
Đôi mắt Dư Minh Dao đỏ bừng, mím chặt môi không nói một lời tiếp tục kéo ta đi.
Từ nhỏ nàng ta đã khỏe, bé tí đã có thể đè ta ra đánh, mẹ lại chưa bao giờ trách cứ nàng, chỉ nói đó là tỷ tỷ dạy dỗ muội muội. Lúc này sự sợ hãi sắp mất đi người thân khiến cho ta mất lý trí, không lựa lời mà hét về phía nàng:
"Dư Minh Dao ngươi đúng là không có lương tâm!"
"Ngươi không phải con ruột của mẹ ta nên không thèm quan tâm đến sống c.h.ế.t của bà ấy, ta phải đi tìm mẹ ta!"
Dư Minh Dao khựng lại, nhưng chưa để ta kịp trốn thoát, một tiếng "bốp" giòn dã truyền tới, tai ta ong ong một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu.
Dư Minh Dao xách cổ áo ta kéo đến, sống tay vung lên chặt mạnh vào gáy ta một phát. Ta đau đến muốn gào ầm lên nhưng phát hiện dù có há to miệng như thế nào cũng không phát ra được âm thanh.
"Dư Minh Kha, ngươi nghe kỹ cho ta."
"Nếu như không phải là mẹ, nếu như ngươi không phải nữ nhi ruột thịt của bà ấy, hôm nay dù ngươi có ngu xuẩn đến mức bị trộm cướp đ.â.m thành cái sàng ta cũng sẽ không nhìn ngươi lấy một cái."
"Nhưng ngươi lại chính là nữ nhi của bà, nếu ngươi c.h.ế.t thì ta có lỗi với công ơn nuôi dưỡng của bà ấy."
Xa xa truyền tới âm thanh trò chuyện của bọn giặc cướp, trong tay bọn họ hình như có một danh sách gì đó, miệng đang nhắc đến tên của ta. Có một hạ nhân đôi chân đã mềm nhũn vì sợ hãi, run rẩy chỉ về hướng Tây uyển, nhưng chưa kịp chạy đi đã bị bọn cướp c.h.é.m vào cổ.
Dư Minh Dao dứt khoát nhét ta vào lỗ chó, nhìn thấy miệng ta mấp máy, vừa lắc đầu vừa kéo tay nàng, nàng thở dài:
"Bọn họ tìm ngươi... Chúng ta không thể đi cùng."
Dư Minh Dao trước mặt ta luôn mang dáng vẻ của một trưởng tỷ, lần đầu tiên nàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, nhưng lại phát hiện lau như thế nào cũng không sạch.
"Đi nhanh đi, đừng để cái c.h.ế.t của ta trở nên vô ích."
"Nếu không... Cho dù ta có biến thành ma cũng không buông tha cho ngươi đâu."
Khi nàng xoay người, viền váy màu xanh nhạt tạo nên những gợn sóng giống như hoa sen trên bùn, rồi đột nhiên bay tán loạn.
Rất nhanh, hoa sen đủ loại hình dạng lớn nhỏ vương khắp đất. Ta nhìn qua lỗ chó nhỏ hẹp, đầu tiên thấy m.á.u đỏ b.ắ.n tung tóe, sau đó là thân thể của Dư Minh Dao ngã xuống, cuối cùng là cổ tay trắng nõn rơi vào bụi đất, còn có chuông đỏ bị đụng kêu lên mấy tiếng vang vọng.
3.
Không ai biết tại sao bọn cướp lại xuất hiện ở inh thành vào lúc thái bình thịnh thế như vậy
Cũng chẳng ai biết vì sao bọn cướp không quấy rầy dân chúng mà lại xông vào phủ Thái sư chỉ để g.i.ế.c chóc và đốt phá.
Dù ta có ngu xuẩn và dốt nát đến mức nào thì cũng biết chuyện này kỳ lạ, cũng biết không thể lộ mặt vào lúc này.
Bên ngoài phủ Thái sư có người canh gác, ta sợ ánh mắt sắc bén của bọn họ sẽ nhìn ra.
Những viên gạch vỡ làm làm xước gò má của ta, rất đau, đau hơn gấp ngàn lần so với khi bị tiên sinh đánh vào lòng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/biet-lai-xuan-ban-minh-nguyet-nhu-kha/2.html.]
Nhưng ta không thể không làm vậy.
Đã qua 3 tháng kể từ khi Dư gia bị diệt môn, ta quá nhớ nhà, chỉ có thể làm vậy, ta chỉ có thể giả vờ là một kẻ ăn mày đi ngang qua, quanh quanh quẩn quẩn trước cửa nhà mỗi ngày.
Hôm đó, từng t.h.i t.h.ể bị mang ra khỏi phủ Thái sư.
Có người bị ngạt chết, có người bị thiêu chết, có người bị c.h.é.m chết.
Lại có người vì sợ lửa thiêu cháy, trong lúc hốt hoảng đã bị ngã xuống hồ c.h.ế.t đuối.
Cách 1 tầng vải, ta như thấy được từng người thân, có người ta yêu, có người ta ghét.
Mẹ ta là người rất thích phỉ thúy , bà đã cất giữ một hộp phỉ thúy tuyệt hảo, luôn nói rằng khi nào ta và Dư Minh Dao kết hôn, bà sẽ cho chúng ta mỗi người một nửa làm của hồi môn.
Thích vòng vàng là Liễu di nương, nàng không có con nên coi ta và Dư Minh Dao như con gái của mình, đồ trang sức của nàng ấy không nhiều nhưng đều làm từ vàng, bảo rằng trước nay nàng sợ nghèo đói, không có một chút vàng bạc phòng thân là không thể yên lòng.
Còn người đeo nhẫn cẩm thạch trắng là cha ta, lúc ông vui vẻ, hay dùng bàn tay đầy vết chai do luyện kiếm xoa đầu ta, thở dài than rằng Dư Minh Dao càng lớn lên càng xa cách ông, ta không thể bắt chước nàng ấy.
Vú nuôi của ta là người mang vòng tay gỗ hương. Bà ấy theo đạo Phật và ăn chay. Bà thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả mẹ ta. Ta và Dư Minh Dao đều có hơi sợ bà.
Nhiều họ hàng xa nghe tin dữ của Dư gia đã vội vã chạy đến, khóc lóc nhận bạc, sau đó lại vội hớn hở rời khỏi kinh thành để chờ ta đến nhận thân.
Ta từ một người câm, giờ lại bị hủy dung, trở thành một kẻ câm xấu xí không có nổi 1 cái tên.
Ta nghĩ tới Đàm Cảnh Yến.
Một người phóng khoáng như hắn có cảm thấy buồn khổ khi nghe chuyện của nhà ta hay không?
Nếu hắn có cảm tình với Dư Minh Dao, có thể vì Dư gia đòi lại công bằng không?
Ta đi tìm anh ta, nhưng người gác cửa không thèm để ý đến vì khắp người ta đều bẩn, mắng nhiếc rằng kẻ ăn mày từ đâu đến, một cước đá vào n.g.ự.c ta.
Một cô gái ăn mặc như nha hoàn đi ra, nhướng mày tỏ vẻ khinh thường, lấy từ thắt lưng ra hai mẩu bạc vụn ném trước mặt ta.
"Nhanh cút xa ra một chút!"
"Hôm nay Quận chúa Cao Dương tới nghị hôn cùng công tử nhà chúng ta, ăn mày ở đâu chạy đến trước cửa lắc lư, may mắn đều bị ngươi xua đi hết rồi!"
Ta bị mấy tên hạ nhân chạy tới kéo đi, vứt sang một bên, bạc vụn ném lên trên người ta, cũng không có cảm giác gì.
Bàn tay đột nhiên bị giẫm vào, ta nhìn một nhóm nha dịch vội vàng đi qua, cũng không ai thèm quay đầu xem vừa đạp phải thứ gì, chỉ dán xong cáo thị lại vội vàng chạy đi nơi khác.
Người qua đường nhao nhao tụ họp lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cáo thị mới vừa được dán lên.
Ta dựa vào ưu thế nhỏ người cùng dơ dáy, chen tới vị trí gần cáo thị nhất.
"Ăn mày mà cũng đọc được sao?"
Con ngươi của ta co rút lại.
Hình ảnh dán trên cáo thị là Dư Minh Dao.