Ba Năm Kết Hôn Không Về Nhà, Quân Hôn Cũng Phải Ly Hôn - Chương 18_Tôi Sẽ Tốt Với A Mặc
Cập nhật lúc: 2025-05-21 01:56:00
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan hệ giữa Thẩm Mặc và gia đình của Đoàn trưởng Lý khá thân thiết, anh cũng không tiện từ chối lòng tốt của đối phương, mỉm cười nói:
“Cảm ơn chị dâu.”
“Nghe lão Lý nhà tôi nói, vợ cậu theo quân đến rồi, bảo tôi để mắt giúp. Hôm qua muộn quá không tiện qua, hôm nay đến nhận mặt trước. Vợ cậu đâu rồi?”
Chị dâu Lý nói rồi liếc nhìn ra sau lưng Thẩm Mặc, vừa vặn thấy Giang Ninh từ trong nhà bước ra.
Giang Ninh thấy Thẩm Mặc đang trò chuyện với ai đó, liền bước tới.
Vừa thấy cô, chị dâu Lý sững người một chút rồi khen luôn:
“Ây dà, cô gái xinh xắn quá, đẹp như mấy cô người mẫu trên tờ lịch ấy.”
Chị dâu Lý không học nhiều, khen người cũng chẳng khách sáo, nghĩ gì nói nấy.
Giang Ninh biết mình đẹp, nhưng bị người ta khen trực tiếp như thế thì vẫn thấy hơi ngại.
Thấy cô bước lại gần, chị dâu Lý lại hồ hởi nắm tay Giang Ninh:
“Chị gọi em là Tiểu Giang nhé. Nhà chị trồng nhiều rau lắm, sau này nếu thiếu rau thì cứ qua chị mà hái, đừng ngại nhé.”
Đối phương quá nhiệt tình khiến Giang Ninh hơi lúng túng, không biết đáp sao. Cô quay sang nhìn Thẩm Mặc, thấy anh gật đầu liền mỉm cười đáp:
“Vâng, cảm ơn chị dâu.”
Chị dâu Lý thấy Giang Ninh xinh như hoa, tâm trạng vui hẳn, liền nắm tay cô nói chuyện thêm vài câu.
Giang Ninh cũng đáp lễ phép, tuy có chút không quen nhưng cô hiểu chị ấy thật lòng.
Chị dâu Lý kể chuyện thường nhật: “Tiểu Thẩm trước đây cứ sống một mình, giờ có em ở bên thì tốt rồi, đến dịp lễ tết cũng có người thân bầu bạn.”
“Vâng.” Giang Ninh gật đầu, “Em sẽ đối xử tốt với A Mặc.”
Câu này cô nói không phải cho có, Thẩm Mặc đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ chân thành lại với anh.
Lúc chị dâu Lý rời đi, trong đầu Thẩm Mặc vẫn văng vẳng lời Giang Ninh vừa nói – rằng cô sẽ đối xử tốt với anh. Một câu nhẹ nhàng vậy thôi mà tim anh cứ đập thình thịch mãi không thôi.
Cô còn gọi anh là “A Mặc”.
“Dưa muối khô!” – Giang Ninh liếc thấy thứ trong tay Thẩm Mặc.
Cáo
Thẩm Mặc thấy cô có vẻ rất hứng thú, liền đưa món đó cho cô.
Giang Ninh đang băn khoăn không biết làm gì với thịt ba chỉ, giờ thấy có món dưa muối khô trong tay anh thì mắt sáng rỡ.
Thời hiện đại ít người tự làm dưa muối như vậy. Nhưng ở thời đại này, người dân rất mộc mạc, thường tự tay làm món ăn. Miếng dưa muối này đen óng, dậy mùi thơm, rất hợp để nấu món thịt kho tàu với dưa muối.
“Em đi nấu cơm đây!” – Giang Ninh nói một câu rồi tay cầm đồ chạy thẳng về phía bếp, để lại Thẩm Mặc chỉ biết cười rồi tiếp tục cuốc đất ngoài vườn.
Giang Ninh vào bếp trước tiên ngâm dưa muối, sau đó xử lý thịt ba chỉ. Thịt đã được làm sạch lông, không cần làm thêm nhiều.
Cô rửa sạch thịt, cho vào nồi nước lạnh cùng với vài lát gừng đập dập, đun sôi vài phút rồi vớt ra để ráo nước.
Nhân lúc đợi thịt ráo, cô vào phòng lấy vài cây tăm, đ.â.m nhiều lỗ nhỏ trên da heo rồi phết nước tương đều để tạo màu. Việc đ.â.m lỗ giúp thịt thấm gia vị hơn.
Sau đó, cô đun nóng dầu ăn, cho mặt da heo xuống chiên vàng, đến khi da nổi bong bóng trắng thì vớt ra ngâm vào nước lạnh – đây là bí quyết để tạo hiệu ứng “da hổ”.
Sau khi nguội, cô cắt thịt thành từng miếng lớn, pha nước sốt gồm xì dầu, đường trắng, tiêu, rồi trộn đều thịt với nước sốt.
Sau đó xào dưa muối với phần nước sốt còn lại cho dậy mùi thơm. Cô nuốt nước bọt vì quá thơm, xào vừa tới thì gắp ra, đặt lên trên thịt đã xếp trong tô, cho vào nồi hấp.
Chẳng bao lâu, mùi thơm ngào ngạt của thịt kho tỏa khắp bếp.
Thẩm Mặc đang cuốc đất, vừa mở rộng được nửa khoảng đất bên phải thì đã ngửi thấy mùi thơm hơn cả nhà hàng quốc doanh.
Anh ngửi một cái là biết – món này chắc chắn không tệ.
Vợ anh nấu ăn giỏi như vậy sao?
Một bên hấp thịt, bên kia nấu cơm trắng.
Một tiếng sau, cơm và thịt đều đã chín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-nam-ket-hon-khong-ve-nha-quan-hon-cung-phai-ly-hon/chuong-18-toi-se-tot-voi-a-mac.html.]
Giang Ninh rửa sạch nồi, lại nấu thêm một bát canh rau.
Xong xuôi hết.
Bên kia, Thẩm Mặc cũng vừa khai phá xong một mảnh đất lớn thì nghe thấy tiếng vợ gọi:
“Thẩm Mặc, ăn cơm thôi!”
Thẩm Mặc?
Sao không gọi là “A Mặc” nữa?
Thẩm Mặc hơi thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng rũ sạch tay, rửa rồi chạy vào bếp giúp Giang Ninh bưng cơm canh.
Ba bát thịt kho từ một miếng ba chỉ.
“Bưng một bát mang sang cho chị dâu Lý đi.” – Giang Ninh nói. Cô vẫn nhớ món dưa muối là của chị dâu cho, không có nguyên liệu đó thì không nấu được món ngon này.
Thẩm Mặc gật đầu: “Được.”
Vợ đã nói là đúng.
Thẩm Mặc bưng một bát thịt kho ra khỏi nhà, Giang Ninh không quen ăn một mình, nên cũng đi theo ra cửa, chờ anh quay lại.
Đúng lúc đó, một tiếng “choang” vang lên thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhìn theo tiếng động, thấy có khoảng bốn, năm đứa trẻ. Liếc qua một lượt, chẳng quen đứa nào.
Đang định quay vào thì hai đứa trẻ tách ra một chút, để lộ đứa bé bị vây ở giữa.
Là bé Chí Kỳ.
Giang Ninh nhướn mày. Thì ra thằng bé cũng có bạn bè.
Trước đây thấy nó lạnh lùng ít nói, cô cứ tưởng nó chẳng có bạn nào.
Ngay lúc ấy, một thằng bé trông to con bất ngờ đẩy Hách Chí Kỳ một cái: “Không phải mày thích ăn à? Vậy tao cho mày ăn cho đã luôn! Ha ha ha!”
Có người cầm đầu, những đứa còn lại cũng xúm lại xô đẩy Hách Chí Kỳ.
Giang Ninh lập tức nhíu mày, bước nhanh về phía bọn trẻ: “Các cháu làm gì vậy hả?!”
Thấy người lớn đến, cả đám trẻ lập tức chạy tán loạn.
Giang Ninh bước đến trước mặt Hách Chí Kỳ, thấy quần áo thằng bé lấm lem, tay chân cũng dơ bẩn.
Cô cúi đầu nhìn xuống đất – một chiếc hộp cơm rơi lăn lóc, cơm bên trong đã văng ra ngoài. Đáng lẽ chuyện này không đáng gì, nhưng trong đống cơm trắng nõn ấy lại có hai con sâu lông đang ngoe nguẩy.
Giang Ninh lập tức tối sầm mặt.
Cô như đoán ra điều gì, liền hỏi: “Đây là lý do vì sao em không mang cơm đến lớp đúng không?”
Hách Chí Kỳ im lặng nhìn đống cơm dưới đất, cậu bé cảm thấy tiếc – cơm trắng ngon thế mà bị phí phạm rồi.
Giang Ninh biết cậu bé này vốn ít nói, họ cũng chưa tiếp xúc nhiều, việc thằng bé chưa chịu mở lòng là điều bình thường.
Nhưng cô đã dạy cậu vài ngày, không thể không có tình cảm.
Cô đưa tay định nắm lấy tay cậu bé, dịu dàng nói: “Đi, về nhà chị ăn cơm.”
Hách Chí Kỳ nhìn bàn tay trắng trẻo của cô, rồi nhìn lại bàn tay lấm lem của mình. Khi cô sắp chạm tới thì cậu lặng lẽ rút tay lại.
Giang Ninh hụt tay, liền gõ nhẹ vào đầu cậu: “Thằng nhóc này, không nhận cô giáo này nữa hả?”
Cô còn làm bộ thở dài một tiếng: “Haizz, chị buồn quá…”
“Không phải đâu!” – Nghe cô nói buồn, Hách Chí Kỳ hoảng lên, định níu áo cô rồi lại rụt tay về, cúi đầu lí nhí: “Chị ơi, người em hơi dơ...”
Cậu thường bị hai anh em nhà chú Vương đẩy ngã lăn ra đất, mỗi lần trở về trong bộ dạng bẩn thỉu thì cô Vương đều tỏ ra ghét bỏ, còn bà nội thì chẳng bao giờ giúp cậu giặt quần áo. Cậu toàn phải tự giặt lấy.
Nhưng cậu không thể nói ra.
Càng không thể nói là chính Vương Tiểu Thiên và Vương Tiểu Địa bắt nạt cậu.