Nam Nhi cảm thấy hổ đến xin .
Chu Kiều Kiều cũng để ý.
Chỉ là , “Nó chắc là cùng động vật khác đ.á.n.h lưu , thật là một tiểu gia hỏa lợi hại, gầy yếu nhỏ con như thế, còn dám đ.á.n.h với con vật khác.”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều nhà, lấy iodophor , chỉ Nam Nhi bôi lên cho nó như thế nào.
“Các con ở nhà chăm sóc nó .”
Miên Miên, “Được, nương, chúng con bôi t.h.u.ố.c cho Miêu Miêu xong liền đến giúp nương."
Nàng từng tổ mẫu , khai hoang vất vả, tay sẽ mài chai hết.
Nàng giúp nương.
“Được.”
Chu Kiều Kiều lúc phía , đất phía .
Rau củ gieo trồng xuống lâu, đến lúc nảy mầm.
Nàng , lúc mới xoay đằng .
Cỏ dại mọc đất hoang hai đứa bé nhổ sạch sẽ, chỉ là còn một ít, những cái cũng , Chu Kiều Kiều trực tiếp xới đất.
Có lẽ là vì nguyên chủ quen việc đồng áng, nên khi cô Chu Kiều Kiều ở hiện đại bao giờ những việc , khi bắt tay chút nào cảm thấy mệt mỏi.
Mới đến buổi trưa, hai đất xới đất xong.
“Nương, hai đất chúng thể trồng những gì ?”
Miên Miên tò mò Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều nghĩ nghĩ, “Hiện tại là tháng chín, các loại đồ ăn thể trồng nhiều, tỉ như: Rau cải xôi, cà rốt, củ cải trắng, đậu giác, cây đậu cô-ve, dưa leo, mướp đắng……
Phải xem các con ăn cái gì, nương cùng các con sẽ trồng những loại đó.”
Miên Miên còn hết thảy đều nương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-29.html.]
Lại Nam Nhi hì hì , “Nương, Con ăn dưa leo cùng cây đậu cô-ve……”
Chu Kiều Kiều ha ha một tiếng, xem Miên Miên, “Còn con thì ?”
Miên Miên thấy , nương khó chịu, ngược vui vẻ, do dự một chút, cũng , "Con cũng ăn dưa leo, nhưng con còn ăn mướp đắng.”
Lúc đến câu , nàng quan sát kỹ vẻ mặt của Chu Kiều Kiều, thấy Chu Kiều Kiều thật sự tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó liền Chu Kiều Kiều , “Các con ăn những loại , đây là những loại cây cần giá đỡ, chúng tiên trấn mua hạt giống, trở về gieo hạt , đó chúng liền cùng giá đỡ cho chúng.”
Hai đứa đều vui vẻ nở nụ , trăm miệng một lời, “Được ạ.”
Chu Dương thị giờ đến , nàng mặt đầy ý , mang theo cái cân đến.
Hai con chuột đồng cân lên, tổng cộng năm cân rưỡi, tồng cộng 137 văn tiền.
Chu Dương thị đưa tiền rời .
Chu Kiều Kiều nhịn hỏi, “Tẩu tử, tẩu đây là cầm lấy bán cho khác ? Tẩu là thông qua con đường nào để bán, thể chia sẻ với một chút ?”
Chu Dương thị mặt chút khó xử.
Đây là con đường ăn của nàng, ai cho khác .
Chu Kiều Kiều nàng lo lắng, thế là , “Như , Tẩu nếu cho con đường buôn bán , giá chuột đồng giảm cho tẩu thêm 5 văn.”
Chu Dương thị vẫn là chút , cho nàng tự suy đoán liền rời .
Chu Kiều Kiều lập tức giữ chặt nàng, chân thành , “Đại tẩu, tẩu cũng thấy , chỉ săn mỗi chuột đồng, chúng cũng ăn hết nhiều như , nghĩ đổi thêm ít bạc, tẩu coi như là giúp ba con chúng một chút, ?
A, đúng , chuột đồng vẫn như cũ chỉ bán cho một tẩu, đảm bảo sẽ cho bất luận kẻ nào giá cả chuột đồng bán cho tẩu.”
Chu Dương thị ánh mắt lấp lóe, trong lòng do dự.
“Không , tẩu từ từ cân nhắc, vội vàng nóng nảy, chỉ cần Chu đại tẩu nguyện ý giúp , nhất định nhớ kỹ ân tình của tẩu.”
nếu nguyện ý…… Chu Kiều Kiều cũng là quá bụng, nàng sẽ tự nghĩ biện pháp khác, đến lúc đó, Chu Dương thị cũng sẽ mất mối là từ chỗ nàng mua chuột đồng đó sang tay bán lấy chênh lệch.