Cả 5 bọn họ cùng phòng của Bạch Lam, Bình Nguyên cắm nến xung quanh thành một vòng tròn, cả căn phòng bừng sáng trong ánh nến lập lòe. Anh giữa vòng tròng, chắp tay lẩm bẩm cái gì đó, một lúc thì giống như một bức tượng bất động giữa căn phòng.
Anh thấy thứ xung quanh tối om, xa xa mờ mờ bóng hình của một con gái. Tóc tai rũ rượi, quần áo rách nát đang gào thét vô cùng giận giữ. Anh gần rõ hơn hóa cô gái đang trói hai tay hai chân bằng dây xích và một vật gì đó mà thể thấy. Xung quanh là hàng trăm mũi kiếm nhắm thẳng đâm từng đợt. Nhìn phía là một khối đá đen lạnh lẽo, trái ngước với khung cảnh là cảm giác như lửa đốt, mùi ẩm mốc hôi hám ngai ngái xộc thẳng mũi:
- Thả , quân khốn khiếp, sẽ tha cho các ngươi, đồ giết .- Người con gái giận dữ hét lên.
- Cô là Bạch Lam? - Bình Nguyên hỏi.
- Người là ai, dám gọi tên . Mau thả .
Bình Nguyên thấy thể thở trong gian nữa. Trái tim như đè nặng, đầu căng như dây đàn nhưng vẫn cố chấp ở gần hơn nữa phụ nữ . Bất ngờ một lực hút mạnh kéo ngược thoát khỏi gian tăm tối đó.
Giật tỉnh giấc, trán đổ đầy mồ hôi. Bốn còn nhìnanh đầy lo lắng.
- Anh chứ?- Thường Quân hỏi.
- Mau về phòng.- Nói xong mấy nhanh chóng dọn dẹp căn phòng trở về phòng của Ngọc Lan.
Đang ở hành lang tầng 2 thì bọn họ gặp Phương Vỹ đang ngược chiều với họ, tay còn cầm cốc sữa nóng:
- Mấy đứa định mà tụ tập đông như thế . Đã hơn 10 giờ đêm . Nếu việc gì thì nên nghỉ ngơi .
- Dạ bọn cháu chán quá nên đang định rủ đánh bài.- Ngọc Lan đáp.- Thím pha sữa cho Đình Phong ạ? Thằng bé ạ?
- Nó vẫn ở phòng của thím, để cho nó nghỉ ngơi. Mấy đứa nhớ đinghỉ sớm.
Nói Phương Vỹ cũng vội trở về phòng, 5 bọn họ cũng vội vã về phòng.
Căn phòng ngủ của Ngọc Lan bây giờ trở nên chật chội. Thường Quân đưa cho Bình Nguyên cốc nước mát. Anh uống ực một hết sạch.
- Có chuyện gì ? - Khánh Linh mất kiên nhẫn hỏi.
- Bạch Lam, bà chôn sống.
- Cái gì?- Cả bốn còn đều há hốc mở tròn mắt.
- Không chỉ thế, bà còn yểm nên thể siêu thoát. Sinh oán hận như thế.- Bình Nguyên tiếp.
- Rốt cuộc là ai chuyện ?- Ngọc Lan lo lắng hỏi.- Bảo gia đình nhà bà cố gặp chuyện rủi ro đến thế.
- Không hẳn, loại trấn yểm vốn dĩ là để cho gia tộc và con cháu đời lằm ăn phát đạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ao-cuoi-do-tham/chuong-12.html.]
- Cái gì?- Ngọc Lan to tiếng đáp. – Nói như là trong nhà ?
- Có khả năng đó, loại trấn yểm thực hiện sống. Năm đó lẽ khi tự tử thì bà chết. Sau đó nhà phát hiện thì chôn sống và lễ để gia tộc hưng thịnh. Sau mấy chục năm lẽ sức mạnh trấn yểm còn mạnh như nên oán khí thoát ngoài. Thực việc cũng dễ giải quyết thôi. Ngọc Lan, em mộ của bà ở ?
- Là khu nghĩa trang của nhà họ Bạch, ở núi cách đây hơn 10km chạy xe. Mà đang mưa bão như thế thì khó.
- Thôi giờ cũng chả gì , giờ nghỉ ngơi . Ngày mai để nghĩ cách tiếp.- Bình Nguyên
Ba trai rời khỏi phòng của 2 cô gái, sắp về đến phòng thì Bình Nguyên bảo Khánh Linh nghỉ , sẽ .
Anh trở phòng của hai cô gái gõ cửa:
- Thường Quân là đây.
Thường Quân vội vàng mở cửa
- Anh phiền chứ?
- Để em ngoài.- Ngọc Lan
- Không cần, em cứ ở .
- Anh chuyện gì để đến sang mai? – Thường Quân hoỉ.
- Thường Quân, chuyện hề đơn giản. Một em sẽ gánh vác nổi. Thời hạn của em giờ chỉ còn gần 2 ngày nữa. Em định giấu chuyện đến bao giờ.
Ngọc Lan cạnh hiểu Bình Nguyên đang gì, Thường Quân lí nhí:
- Làm , ,… .
- Đêm hôm đó cuộc chuyện của em và Bạch Phi. Không theo dõi em mà luôn cảm nhận âm khí dữ dội nên theo nó. Thật ngờ Bạch Phi điều kiệnvới em như thế.
- Hai thể rõ hơn một chút ?- Ngọc Lan tò mò.
- Được thôi, nhưng bọn cũng cần em cung cấp thêm một thông tin quan trọng.