Ý là vẫn xung hỉ .
Chỉ là nếu Chu công tử thực sự qua đời, bắt tuẫn táng ?
Hay là thủ tiết cả đời)?
Thủ tiết thì , chỉ cần thể nuôi sống nhà, thì thành vấn đề, nhưng tuẫn táng thì .
“Ngươi điều gì băn khoăn, thể thẳng.”
Lão phu nhân nhấp một ngụm .
Ta cân nhắc : “Lão phu nhân, thể gả cho thiếu gia tự nhiên là , nhưng vạn nhất… con tuẫn tình hoặc tuẫn táng.”
Chén đặt mạnh xuống bàn đá.
Có thể thấy, bà tức giận.
Mụ ma ma phía bà giận dữ : “Tiểu cô nương ngươi thật lý lẽ, dám nguyền rủa thiếu gia nhà !”
Ta vội quỳ xuống, : “Tiểu nhân tuyệt đối ý khác, chỉ là nhà quyền quý quy tắc nhiều, tiểu nhân cần tìm hiểu rõ ràng .”
Lão phu nhân tức giận một lúc, : “Thôi , nếu thật ngày đó, Chu gia sẽ chuyện thất đức như .”
19
Ta lảo đảo xe ngựa của Chu gia về nhà.
Ngày cưới định nửa tháng .
Ta sắp đồng dưỡng tức của nhà khác.
Bà nội, , Hổ Nữu đều đang .
Ta nhiều nước mắt như họ. Có thể kết giao với Chu gia, đối với tình cảnh hiện tại của chúng , là một việc cực kỳ .
Chu gia trao nhiều vật sính lễ, chỉ riêng bạc một nghìn lượng, còn các loại lụa là gấm vóc và vàng bạc châu báu khác.
Ta cảm thấy bỗng chốc trở nên giàu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-am/chuong-7.html.]
Đây mới là giao dịch lời lãi nhất.
Nhìn những hòm sính lễ đó, thầm nghĩ, những thứ thể cho bà nội và các em sống cả đời .
Không gả Chu gia sẽ , an cho Hổ Nữu và các em .
Ta nhờ quản gia Chu gia giúp đỡ, mua một căn trạch viện một gian ở trong thành. Phía Bắc là sảnh đường và một phòng ngủ, phía Tây là bếp và nhà xí, phía Đông là hai phòng ngủ, phía Nam là cổng chính, một căn phòng nhỏ.
Mất bốn trăm lượng bạc.
Ta bán mảnh đất ở nhà.
Bà nội phản đối: “Con bán gì chứ, đất, ít nhất còn một nghề để mưu sinh. Sau nếu nhà còn tiền, chẳng lẽ xin ăn ?”
Ta nhất thời do dự. Những cửa hàng trong thành, căn bản tìm việc , tự là thể kinh doanh , hoặc cũng là quen giới thiệu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Như nông dân, chỉ thể trồng trọt cả đời. Hơn nữa, bán đất xong, nhà cũng bán , bà nội nỡ ngôi nhà.
20
Ta với bà nội: “Bà nội, giờ đây mấy trong nhà , chẳng ai ruộng cả. Hổ Nữu sức khỏe hơn chút, nhưng dượng mợ nàng thỉnh thoảng đến gây phiền phức cho Hổ Nữu, bóng gió mỉa mai, còn bảo là thông gia với nhà , thường xuyên đến ăn chực. Loại vô , chúng chẳng cách nào, chi bằng đến trấn thì hơn.”
Trên mặt bà nội cũng lộ vẻ lo lắng.
Người trong làng đầm lầy, tìm gì đáng giá để bán, đều chán nản về. Có mấy vị chú bác thường xuyên đến nhà , lời bóng gió ý vay tiền, vay gạo.
Đối với những từng giúp đỡ gia đình , thường cho vay nửa bát gạo, còn những khác thì từ chối thẳng thừng.
việc từ chối khiến bất mãn, những cùng làng, sắc mặt cũng chẳng dễ coi.
Dượng mợ của Hổ Nữu thì càng thường xuyên đến gây sự, nhà già thì già, trẻ thì trẻ, căn bản đối thủ. Nếu Trương Sơn đôi khi giúp gọi cha đến, e rằng dượng mợ của Hổ Nữu thể ở nhà luôn .
Ta tiếp tục : “Ông nội, cha con ruộng cả đời, nhưng gia đình chúng cũng chẳng sống khá giả là bao. Chi bằng rời khỏi đây, xem liệu cách nào khác để mưu sinh .”
“ chúng nghề, thể gì đây? Ta các con bán nhà quyền quý, kẻo tính mạng khó giữ.”
“Con định gửi học chữ. Nếu nó thể thi đậu tú tài hoặc cử nhân, thì tự khắc sẽ đường . Dù thi đậu, một thầy đồ cũng hơn ruộng nhiều.”
Ngày , làng bên một sách, học đến bốn mươi tuổi mới thi đậu cử nhân, vui đến mức suýt phát điên. Từ đó về , cuộc sống nhà trở nên khá giả, lâu liền dọn đến trấn. Toàn bộ phú hào hương ở Cô Tô đều kết giao với .
Bà nội cuối cùng thở dài : “Ta già , còn sức lực nữa. Con là trưởng tỷ của chúng, cuộc đời chúng đều dựa con, nếu như , thì con cứ quyết định .”