[ZHIHU] Quen nhau tám năm, anh nói chán rồi. Vậy tôi gả cho người khác anh khóc cái gì - CHAP 2
Cập nhật lúc: 2024-12-03 09:13:34
Lượt xem: 189
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Đúng vậy, theo tôi thấy, chúng ta đã chia tay rồi.
Ba tháng trước, tôi nhìn thấy một bài đăng của anh ấy trên mạng:
"Chúng ta đã bên nhau bảy năm rồi, tôi nhớ hôm đó về nhà muộn, cô ấy đang ngủ trên sofa phòng khách, chỉ dậy khi thấy tôi về, tóc tai rối bời, vừa ngáp vừa dụi mắt, nói là đã nấu canh giải rượu cho tôi. Thật sự chẳng còn hứng thú gì nữa, đến cả canh giải rượu cô ấy nấu cũng không nuốt nổi. Tôi bỗng nhận ra, tôi không còn yêu cô ấy nữa, cô ấy từng là nữ thần trong mắt tôi, là người tôi đã theo đuổi suốt hai năm trời, để rồi mấy năm sau, nữ thần ấy đã sống thành một người phụ nữ bình thường, không chăm sóc bản thân. Nhưng mà, chúng tôi đã bên nhau bảy năm, chúng tôi là bạn học, có quá nhiều ràng buộc, không thể chia tay, thật sự tuyệt vọng."
Bài đăng này được đăng cách đây một năm, hóa ra là anh ấy đã chán tôi từ lâu, ngay từ hơn một năm trước.
Dĩ nhiên, tôi không phải không cảm nhận được. Cả năm qua, anh ấy đã thay đổi rất nhiều, không còn kiên nhẫn với tôi nữa. Lúc đầu tôi tưởng là anh ấy áp lực công việc quá lớn.
Sau đó tôi phát hiện ra, anh ấy với cô thực tập sinh mới trong công ty lại rất thân thiết, công khai dẫn cô ấy đi gặp bạn bè. Thậm chí có một lần gặp tôi tại một bữa tiệc, anh ấy thản nhiên giải thích:
"Đó là cô gái mới trong công ty, còn trẻ, chưa biết gì, cái gì cũng tò mò, tôi chỉ muốn đưa cô ấy ra ngoài để cô ấy mở mang tầm mắt."
Tôi không cãi nhau ầm ĩ, cũng không truy hỏi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Cô gái cũng không tỏ ra e ngại, vẫn vòng tay qua cánh tay anh ấy, nở một nụ cười ngọt ngào, ánh mắt đầy thách thức:
"Chắc chị là chị Thời Duệ đúng không, tôi nghe anh Yến nhắc tới chị rồi."
Cô ấy rạng rỡ, nhìn là biết anh Yến rất chiều chuộng cô ấy.
Tôi đã lén lút thu thập thông tin về cô gái ấy, tên cô ấy là Lâm Tư Tư, 21 tuổi, xinh xắn, tính cách mạnh mẽ. Bạn bè nói rằng, vẻ ngoài, tính cách, gia thế, học vấn của cô ấy đều vượt trội hơn tôi.
"Điều duy nhất cô ấy hơn chị là cái khí chất tuổi trẻ phả vào mặt."
Tôi sắp 28 rồi, tuổi trẻ đã không còn nữa.
Nhận ra điều này, tôi cảm thấy chán nản, lòng đau nhói, tương lai với anh Yến, tôi không biết sẽ đi về đâu.
Cho đến khi thấy bài đăng, tôi mới hiểu, nguyên nhân không phải là cô thực tập sinh đó, anh ấy thích cái mới mẻ, không có cô ấy thì sẽ có người khác.
Một lần anh ấy lại nổi giận vô cớ với tôi, tôi đã đề cập đến việc chia tay. Anh ấy tưởng tôi chỉ làm trò, không níu kéo, chỉ bảo tôi "cút đi nhanh".
Dù đã quyết tâm chia tay, nhưng khi anh ấy hét lên bảo tôi "cút đi", nước mắt tôi vẫn không thể ngừng rơi.
Anh ấy nhìn tôi, mặt đầy khinh bỉ.
Tôi khóc chạy ra ngoài, sau đó, khi quay lại lấy đồ đạc, tôi nghe được cuộc trò chuyện của anh ấy với đám bạn.
Một người bạn bảo anh ấy nên dỗ tôi lại, dù sao cũng là tình cảm nhiều năm rồi. Anh ấy chỉ thản nhiên:
"Nếu cô ấy thật sự bỏ đi thì cũng tốt, tôi sẽ có thể công khai yêu Tư Tư."
"Tôi còn nhớ, Thời Duệ là người mà anh đã phải theo đuổi suốt hai năm mới chiếm được, sao bây giờ lại dễ dàng từ bỏ vậy?"
"Chẳng lẽ nuôi cô ấy à? Tôi lâu rồi đã không còn tình yêu với cô ấy nữa."
"Anh không thấy mình là kẻ khốn nạn à?"
Anh ấy nằm ườn trên ghế, khinh miệt cười:
"Bao nhiêu năm rồi, tôi cũng không có lỗi với cô ấy, chỉ mắng cô ấy một câu, cô ấy lại đòi chia tay, để cô ấy đi đi, bỏ mặc cô ấy cũng tốt."
"Chắc gì cô ấy sẽ không bỏ đi, anh đừng có hối hận."
Giang Yến cười lạnh một tiếng:
"Yên tâm đi, Thời Duệ không bỏ đi đâu, nếu cô ấy thật sự bỏ đi thì tôi còn cảm ơn cô ấy, Tư Tư theo tôi lâu như vậy, tôi muốn cho cô ấy một danh phận."
"Đúng là một tên thú vật."
Mấy người còn lại cũng lắc đầu,Giang Yến thong thả thổi ra một vòng khói thuốc, mặt lạnh lùng:
"Đã tám năm rồi, thật sự chán rồi, huống chi trên giường cô ấy giống như một con cá chết, Tư Tư còn hợp hơn."
Tôi không kìm được siết chặt tay, móng tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại một vết đỏ thẫm, nhưng tôi dường như không cảm nhận được gì.
Sau khi anh ấy đi, tôi thu dọn đồ đạc, trở về quê.
Việc chia tay chỉ có Giang Yến và vài người bạn của anh ấy biết, nhưng chẳng ai quan tâm.
Sau đó, anh ấy và Lâm Tư Tư cùng đón năm mới, đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, rồi lại du lịch ở New Zealand.
Tất nhiên, tôi cũng không rảnh rỗi, liên tục đi gặp gỡ và tìm hiểu người khác.
Ba tháng trôi qua, chúng tôi không liên lạc với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/zhihu-quen-nhau-tam-nam-anh-noi-chan-roi-vay-toi-ga-cho-nguoi-khac-anh-khoc-cai-gi/chap-2.html.]
Cho đến khi Tiêu Kính gửi thiệp mời, mời tôi và Giang Yến tham gia họp lớp, chúng tôi mới lại có liên lạc.
___
4.
"Em nói gì cơ? Chia tay?"
Giọng của Giang Yến đột nhiên cao lên, như thể mới nhận ra: "Thời Duệ, em trêu đùa cũng phải có chừng mực chứ!"
"Giang Yến, em không đùa đâu, ba tháng trước, chúng ta đã chia tay rồi, lúc đó anh chẳng phải cũng đồng ý sao?"
Anh đứng đờ ra, rõ ràng là không chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi không quan tâm.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Ha, Em nói chia tay là chia tay luôn sao?"
Tôi không muốn dây dưa với anh, quay người bỏ đi, sau lưng vang lên tiếng anh giận dữ:
"Được, được, cho em mặt mũi mà không chịu nhận, sau này ai mà cầu xin quay lại, thì người đó là đồ ngu!"
Trở lại phòng, mấy bạn học cười đùa:
"Thời Duệ, thật ghen tỵ với cậu và Giang Yến, yêu nhau lâu như vậy mà vẫn dính nhau như sam."
Tôi quyết định nói thật:
"Các cậu hiểu nhầm rồi, tớ và Giang Yến đã chia tay rồi."
Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn về phía tôi.
"Thời Duệ, cậu đùa à?"
"Không phải chứ, cậu đang trêu bọn mình đấy à? Cậu và Giang Yến chia tay rồi ư?!"
"Chuyện gì vậy?"
"Chúng tớ yêu nhau lâu rồi, cảm thấy không hợp nên chia tay thôi."
Tôi giải thích một cách rất trang trọng, vừa dứt lời, Giang Yến bước vào:
"Đúng vậy, chúng tôi chia tay rồi, là tôi bỏ cô ấy."
Tôi không muốn tranh cãi với anh, lần này đến họp lớp, ngoài việc trò chuyện với bạn bè cũ, tôi chỉ muốn rõ ràng thông báo cho mọi người về chuyện chia tay, để không ai còn nghĩ tôi và Giang Yến vẫn bên nhau.
Mục đích đã xong, tôi đứng dậy, cầm lấy túi xách, xin lỗi các bạn rồi chuẩn bị rời đi.
"Giang Yến, hai người vừa giận nhau à? cậu mau đuổi theo đi."
"Nhìn ra rồi, Thời Duệ thật sự đã rất lạnh nhạt rồi."
"Sao vậy? Còn đứng đấy làm gì?"
"Ê, Thời Duệ, chờ chút, Giang Yến biết lỗi rồi."
Mấy bạn học xô đẩy Giang Yến đuổi theo tôi, nhưng anh không muốn, mãi cho đến khi Tiêu Kính thúc giục, anh mới miễn cưỡng đứng lên đi theo. Một số bạn học chạy nhanh đuổi theo:
"Thời Duệ, có phải có hiểu lầm gì không? Hai người yêu nhau tám năm rồi, đừng cố chấp như vậy! Có gì thì nói cho rõ."
Tôi dừng lại, nghiêm túc nói: "Chúng tớ không có hiểu lầm gì đâu, thật sự chia tay rồi, đã chia tay hơn ba tháng. Chúng tớ đều ổn, chỉ là chia tay thôi."
"Ngày 11 đám cưới tớ, sẽ gửi thiệp mời cho các cậu."
Chưa kịp nói hết, cửa thang máy mở, một người đàn ông cao lớn bước ra. Tôi liếc nhìn anh ta một cái rồi quay sang mấy bạn học phía sau:
"Chồng sắp cưới của tớ đến đón rồi, tớ xin phép trước, các cậu cứ tiếp tục nhé."
Những bạn học định khuyên nhủ đều ngạc nhiên nhìn người đàn ông kia, há hốc miệng, không thể thốt lên lời.
"Duệ Duệ, đây là bạn học của em à?"
Người đàn ông đã bước tới bên tôi, nắm tay tôi. Tôi định giới thiệu thì từ phía sau, Giang Yến hét lên giận dữ:
"Thời Duệ!!"
"Em với hắn có quan hệ gì?!"
Mặt anh đỏ bừng, mạch m.á.u trên trán nổi lên, ánh mắt đầy lửa giận, như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.