Tôi không nói hết được, bắt đầu khóc không kiểm soát.
Muốn khóc to cho xả hết những ấm ức của hai kiếp này.
Tôi không hiểu, tôi chưa từng trêu chọc gì Hứa Triệt.
Tại sao anh ta cứ không chịu buông tha tôi.
Thấy tôi khóc dữ, Giang Giới dùng khăn tắm lau mặt cho tôi, "Sao lại khóc thế này."
"Anh không trách em chứ?"
"Trách em cái gì, trách em quá xinh đẹp, sức quyến rũ quá lớn, đi ra đường bị kẻ xấu để mắt đến à?"
Người này sao lại...
Cảm xúc vừa nãy của tôi bị hai câu nói của Giang Giới làm cho biến mất không còn tăm tích, tôi hít mũi, "Giang Giới, anh có hối hận không?"
"Hối hận gì?"
"Đã cưới em."
Giang Giới không trả lời, ngược lại còn hỏi: "Em có hối hận không? Đi theo gã thợ sửa xe không có gì mà giờ ngay cả công việc cũng mất."
Tôi lắc đầu liên tục.
"Vợ anh không hối hận thì anh hối hận cái gì."
Giang Giới hơi nhướng mày, "Vợ anh, con trai của nhà giàu có cũng không thèm, lại coi trọng anh này, mất tiền mất người cũng muốn đến với anh, anh có gì ấm ức chứ."
Lời này nói ra, tôi lại muốn khóc.
Thực ra, tôi đúng là đã khóc thật.
Tôi nằm gọn trong vòng tay của Giang Giới, "Em yêu anh."
Giang Giới không ngờ tôi sẽ tỏ tình, cả người cứng đờ.
Anh ấy gắt gao ôm chặt tôi vào lòng, khàn khàn nói một tiếng "Ừm", "Chồng yêu ở ngay đây."
8
Sau ngày hôm đó, Giang Giới trở nên bận rộn lắm.
Rõ ràng chẳng có công việc gì, nhưng hằng ngày vẫn đi sớm về khuya.
Chẳng biết anh ấy làm gì nữa.
Dường như anh ấy cũng lo lăng về những gì mà Hứa Triệt đã làm.
Tuy đã chuyển về nhà bên cạnh trường, nhưng anh ấy vẫn kiên quyết đèo đón tôi đi làm mỗi ngày.
"Ở trường thì phải ở cùng với các thầy cô khác, đừng đi lung tung đấy nhé?"
Tôi hơi buồn cười: "Em cũng chả phải trẻ mẫu giáo, yếu đuối thế bao giờ."
Giang Giới cười toe toét, "Em chính là trẻ con mà."
Thế nhưng, dạo này Giang Giới rõ ràng đi tiếp khách nhiều hơn.
Có khi bận không kịp, anh ấy liền nhờ người đồng nghiệp trước đây gặp ở bệnh viện giúp đưa đón tôi.
Tôi thấy ngại nên nói với cậu thanh niên: "Đoạn đường ngắn thế này tôi tự đi được rồi, lần sau không cần phiền cậu nữa.”
"Không được đâu." Anh chàng kia nhe răng cười, "Nhiệm vụ do Giới ca giao phó, em phải quyết hoàn thành. Huống hồ, một tiên nữ như chị, còn phải bảo vệ chu đáo chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-thuong-diu-dang/6.html.]
Khuyên bảo anh chàng kia mãi không được, tôi đành quay sang Giang Giới: "Nếu tiếp tục như thế, cẩn thận thiên hạ đồn đại anh là nô lệ của vợ đấy."
Ai dè Giang Giới chẳng thèm xấu hổ, trợn mắt lên: "Anh thích chiều vợ anh, người ta có quyền gì can thiệp!"
Cứ thế khiến tôi vừa buồn cười lại vừa bất lực.
Hôm đó đến cơ quan, Lưu Anh lại bí ẩn kéo tôi ra góc tường, mở điện thoại.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Đây có phải chồng cậu không?"
Tôi nhìn sang, trên màn hình chính là hình Giang Giới đang uống rượu với một người phụ nữ.
Người phụ nữ này ăn mặc cực kỳ diêm dúa.
Bên cạnh Giang Giới, còn có bốn năm người đàn ông vây quanh người phụ nữ kia.
Phòng tối mờ, không nhìn rõ vẻ mặt của Giang Giới.
Nhưng đúng là anh ấy thật rồi.
"Bạn tôi chụp được ở quán bar, thấy người đàn ông này giống chồng của cậu."
Lưu Anh nhìn tôi: "Nghe nói anh ta bị xưởng sửa xe đuổi việc, giờ chẳng qua cũng chỉ là một tên du côn thôi. Cậu xem, vậy mà bây giờ lại sa sút đến mức phải bán rẻ nhan sắc đi rót rượu cho một người phụ nữ, đây chính là tình yêu đích thực mà cậu vẫn nói sao? Tự bản thân cậu trông coi cho kỹ, đừng để rồi lại mắc bệnh."
"Nói đủ chưa?"
Tôi nhíu mặt: "Lưu Anh, cô hết lần này đến lần khác nói xấu chồng tôi, theo dõi chụp lén, kích động chúng tôi ly hôn, rốt cuộc trong lòng cô toan tính chuyện gì, bản thân cô tự hiểu rõ. Hứa Triệt rốt cuộc đã cho cô cái lợi gì, tôi không nói, không có nghĩa là tôi không biết. Sau này ngoài chuyện công việc, tôi mong cô đừng tìm riêng tôi nữa."
Nói xong tôi bước vào văn phòng.
Một lúc sau, Lưu Anh mới tiến vào.
Hốc mắt cô ta đỏ hoe.
Tôi hồ nghe mấy đồng nghiệp an ủi cô ta, đại khái là nói rằng tôi không biết điều.
Buổi tối, Giang Giới về nhà đã rất muộn.
"Mới về à?"
"Ừ."
Tôi hít hít mũi: "Uống bao nhiêu rồi."
Giang Giới cố tình cọ cọ vào má mình: "Chê anh à, ừ?"
Tôi cười tránh né, Giang Giới kéo tôi vào lòng ôm, nhẹ nhõm thở dài: "Dạo này khổ cho em rồi."
Tôi ôm lại Giang Giới, lắc đầu.
Sáng hôm sau, mình ngửi thấy trên áo sơ mi của Giang Giới có mùi nước hoa.
Phần cổ tay áo có một vết son môi nhạt.
Tôi nghĩ đến bức ảnh mà Lưu Anh đưa cho mình xem, trong lòng chua chát.
Nếu có thể, tôi thà để Giang Giới chỉ là một người thợ sửa xe.
Cứ như vậy, ngày tháng trôi đi, thế nhưng tôi không ngờ lại có một ngày mình lại bắt gặp Giang Giới ở bên một người phụ nữ.
Hôm đó tôi và mấy cô giáo khác đi ra ngoài mua sắm.
Đi ngang qua một nhà hàng Tây đắt tiền.
Bỗng có một cô giáo kéo túi xách của tôi, không chắc chắn mà hỏi: "Tiểu Hy, người đàn ông này nhìn có giống chồng cô không?"