2
Để thực hiện lời hùng hồn của mình, tôi bắt đầu con đường điên cuồng thả thính Tần Vũ Dương.
Sáng sớm tặng bữa sáng, buổi trưa tặng đồ ăn vặt, buổi tối thì chặn người dưới lầu ký túc xá của cậu ấy để tỏ tình mỗi ngày một lần.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều được tiến hành trong tình huống cậu ấy không tỏ ra quá phản cảm.
Dù sao thì nếu làm người ta khó chịu, thì đó không gọi là thả thính nữa, mà là quấy rối rồi.
Sau một loạt hành động của tôi, sinh viên năm nhất đều biết Giang Ỷ Hoài khoa Tài chính lớp 1 đang theo đuổi Tần Vũ Dương khoa Tài chính lớp 2.
Mà tôi mơ hồ cảm thấy, thái độ của Tần Vũ Dương đối với sự theo đuổi của tôi, từ từ chối ngấm ngầm lúc ban đầu, đã chuyển sang thản nhiên chấp nhận.
Đây có phải là dấu hiệu cậu ấy cũng bắt đầu có cảm tình với tôi rồi không?
Ngay lúc tôi đang hí hửng, Lương Trụ, bạn cùng phòng của Tần Vũ Dương, gửi tin nhắn tới.
"Báo cáo! Hôm nay Tần Vũ Dương đau dạ dày, nửa ngày chưa ăn gì rồi."
Lương Trụ đã bị tôi mua chuộc, đồng ý sẽ liên tục báo tin cho tôi.
Biết Tần Vũ Dương đau dạ dày, tôi vội mượn nồi của bạn cùng phòng, nấu cho Tần Vũ Dương một nồi cháo dưỡng dạ dày, nấu mất hẳn hai tiếng đồng hồ.
Múc cháo xong, tôi mang thẳng đến dưới lầu ký túc xá nam, nhờ Lương Trụ mang lên hộ.
Sau đó tôi nhắn tin cho Tần Vũ Dương, "Tôi nấu cháo cho cậu nè, uống chút cho ấm bụng nhé."
Rất lâu sau Tần Vũ Dương mới trả lời: "Cảm ơn."
"Cháo rất ngon."
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Dương chính diện công nhận tôi trong suốt thời gian tôi theo đuổi cậu ấy.
Trong lòng tôi vui như mở hội, ngay lúc tôi sắp nghĩ xong tên cho con của chúng tôi thì lại lập tức hứng trọn một cú trời giáng.
3
Hoạt động câu lạc bộ ngày hôm sau, Tần Vũ Dương vì sức khỏe chưa hồi phục nên không đến.
Vì thế tôi cũng mất hứng ngồi lì trong góc, chẳng muốn nhúc nhích.
Sau khi tan họp, tôi nghe có người hỏi chủ nhiệm, "Sao Tần Vũ Dương hôm nay không đến?"
"À, cậu ấy hôm nay không khỏe."
Người kia lại nói: "Dạo này sao không thấy có bạn nữ nào chạy theo Tần Vũ Dương nữa nhỉ? Trước kia khối cô đến câu lạc bộ mình để tình cờ gặp cậu ấy đấy."
"Cái này còn phải hỏi à?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chủ nhiệm tỏ vẻ đã hiểu: "Từ lúc Giang Ỷ Hoài theo đuổi cậu ấy rầm rộ như thế, không ít bạn nữ tự thấy mình kém cỏi, chẳng dám đến gần cậu ấy nữa."
"Ừm, cũng phải, dù sao Giang Ỷ Hoài là hoa khôi khoa mình mà, nhan sắc đúng là đỉnh."
"Trước đây Tần Vũ Dương không thích Giang Ỷ Hoài theo đuổi cậu ấy cao giọng thế đâu. Nhưng sau cậu ấy thấy, Giang Ỷ Hoài vừa theo đuổi là các bạn nữ khác không dám bén mảng tới nữa, dạo này cậu ấy yên tĩnh hơn hẳn."
Bạn nam kia kinh ngạc nói: "Thằng nhóc đó không phải là lấy hoa khôi khoa mình làm bia đỡ đạn đấy chứ? Thế thì không tử tế chút nào."
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-tham-xlzb/chuong-2.html.]
Những lời sau đó tôi không nghe tiếp nữa, vì tôi sắp tức điên lên rồi.
Hóa ra tấm chân tình của tôi lại bị người ta dùng làm bia đỡ đạn.
Bảo sao thái độ của cậu ta với tôi từ không thèm để ý lúc đầu, đến sau này thỉnh thoảng đáp lại.
Thì ra là thả thính câu giờ tôi, để tôi chặn đào hoa giúp cậu ta.
Tôi tức đến nỗi đi thẳng đến ký túc xá nam tìm Tần Vũ Dương.
Vốn dĩ tôi rất tức giận, thề sẽ mắng cho cậu ta một trận.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu ta, tôi lại không nỡ.
Thế là tôi sa sầm mặt hỏi cậu ta, "Có phải cậu vốn không thích tôi, chỉ dùng tôi làm bia đỡ đạn thôi đúng không?"
Nghe vậy, Tần Vũ Dương sững người, "Cậu nghe từ đâu thế?"
"Cậu đừng quan tâm tôi nghe từ đâu, cậu nói có phải không đi."
"Đúng là..."
"Thôi đừng nói nữa!" Nghe hai chữ này tôi vội ngắt lời cậu ta.
Tôi còn muốn giữ lại chút lòng tự trọng đáng thương cuối cùng của mình.
"Được rồi cậu đừng nói nữa, sau này tôi không theo đuổi cậu nữa, cậu không thích tôi, cũng không cần dùng tôi làm công cụ rồi hạ thấp tôi."
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi, ôm trái tim vỡ nát thành từng mảnh về ký túc xá.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ đi tìm Tần Vũ Dương nữa.
Đương nhiên, cậu ta càng không đời nào tìm tôi rồi.
Vốn tưởng chúng tôi sẽ cứ thế dần xa cách.
Nhưng không ngờ mấy ngày sau, Tần Vũ Dương lại chủ động ra tay.
4
Hôm đó sau khi hoạt động câu lạc bộ kết thúc, tôi đang định về ký túc xá thì bị Tần Vũ Dương chặn lại.
So với sự ngượng ngùng của tôi, cậu ta lại rất thản nhiên nói: "Mai sinh nhật tôi, tối mời bạn bè ăn cơm, cậu cũng đến nhé."
Để giữ thể diện, tôi giả vờ khó xử nói: "Thế không hay lắm đâu, tôi có bạn trai mới rồi, sợ bạn trai tôi ghen."
Tần Vũ Dương sững người, "Yêu nhanh thế?"
"Ừm, dù sao cũng không phải ai cũng không biết nhìn hàng như cậu."
Tần Vũ Dương gật đầu, "Vậy cũng có thể gọi bạn trai cậu đi cùng, tôi không ngại."
Tôi cố chấp nói: "Thôi khỏi đi, thêm một bàn nữa không hay lắm."
Tần Vũ Dương: "???"