YÊU THẦM BẠN THÂN CỦA ANH TRAI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-08 08:52:58
Lượt xem: 172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thành Uyên, mình quay lại đi."

 

Tôi theo phản xạ lùi một bước: "Tôi có bạn trai rồi."

 

Hứa Hạo lập tức bước lên một bước, "Tôi biết, anh ta chỉ là người em cố tình tìm để từ chối tôi, đúng không?"

 

Phía sau tôi là một dãy xe đạp chung, lùi không được nữa, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:

 

"Hứa Hạo, anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ mất công diễn kịch vì anh?"

 

Hứa Hạo sững sờ trong giây lát, sau đó nhíu mày, "Dù sao thì tôi cũng không tin."

 

Nói xong, anh ta còn định đưa tay kéo tôi, "Thành Uyên, tôi biết mà, em vẫn còn giận tôi đúng không?"

 

Tôi lập tức hất tay, tránh đi, "Hứa Hạo, chúng ta đã chia tay rồi, chia tay trong êm đẹp đi."

 

Nói xong, tôi xoay người bước nhanh vào khu chung cư, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng bước chân.

 

Quay đầu nhìn, Hứa Hạo vẫn đang bám theo.

 

Không thể thoát khỏi anh ta, bị dồn vào đường cùng, trong lúc Hứa Hạo không ngừng thao thao bất tuyệt về việc anh ta hối hận thế nào vì đã phản bội và đòi chia tay, tôi rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lâm Tử Khiêm:

 

"Anh Tử Khiêm, Hứa Hạo đang quấn lấy em ở cổng chung cư, anh có thể đến giúp em diễn thêm một màn nữa không?"

 

Lâm Tử Khiêm gần như trả lời ngay lập tức:

 

"Đợi anh, anh đến ngay."

 

Không biết vì sao, nhưng kiểu người như Lâm Tử Khiêm dường như luôn có thể khiến người ta cảm thấy an tâm.O mai Dao muoi

 

Ít nhất thì, sau khi nhận được tin nhắn của anh ấy, tôi thực sự yên tâm.

 

Yên tâm mà chờ Lâm Tử Khiêm.

 

Anh ấy đến rất nhanh, từ lúc tôi gửi tin nhắn đến khi anh xuất hiện, chỉ mất khoảng mười mấy phút.

 

Một chiếc SUV màu đen dừng bên đường, cửa xe mở ra, Lâm Tử Khiêm vội vã bước xuống.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, mọi bực bội trong lòng tôi lập tức tan biến.

 

Anh ấy thậm chí còn chưa làm gì, vậy mà tâm trạng tôi đã tốt lên rất nhiều.

 

Lâm Tử Khiêm nhanh chóng đi về phía tôi.

 

Đến bên cạnh, anh ấy do dự thoáng chốc, rồi đưa tay ôm lấy eo tôi.

 

Chỉ có điều, đầu ngón tay vẫn giữ thái độ lịch thiệp, chỉ khẽ chạm vào vạt áo tôi mà thôi.

 

Tôi khoác tay anh, quay sang nhìn Hứa Hạo: "Bây giờ anh còn chưa tin sao?"

 

Anh ta cứng cổ, "Không tin."

 

Dừng lại vài giây, Hứa Hạo đột nhiên bật cười lạnh lẽo:

 

"Thành Hiên, hôm nay em có nói gì tôi cũng không tin. Tôi không tin em có thể nhanh chóng yêu người khác như vậy. Được thôi, cứ cho là em không muốn ở bên tôi nữa, vậy còn người mà em thầm thích thì sao? Không phải em nói em…"

 

Lời của Hứa Hạo khiến tim tôi giật thót. Tôi sợ anh ta nói tiếp sẽ khiến Lâm Tử Khiêm nhận ra điều gì đó, nên trong lúc cuống lên, tôi gần như theo phản xạ kéo lấy tay Lâm Tử Khiêm, nhón chân hôn anh ấy.

 

Tôi chắc là mình đã hoảng đến phát điên rồi.

 

Nên mới có thể trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, chủ động hôn Lâm Tử Khiêm.

 

Đúng là gan to bằng trời.

 

May mà Lâm Tử Khiêm, người chỉ mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, không đẩy tôi ra. Anh ấy chỉ cứng đờ người trong giây lát, rồi đứng yên, để mặc tôi khẽ chạm môi vào anh.O mai d.a.o muoi

 

Một lúc sau, tôi rời khỏi môi anh, quay sang nhìn Hứa Hạo, người đang sững sờ đến ngây người:

 

"Lần này anh tin chưa?"

 

Sắc mặt Hứa Hạo trở nên cực kỳ khó coi. Anh ta nhìn tôi và Lâm Tử Khiêm từ đầu đến chân, rồi tức giận rời đi:

 

"Được lắm, Thành Hiên, em giỏi lắm!"

 

Nói xong, anh ta quay lưng bỏ đi.

 

Dựa theo tính cách của anh ta, có lẽ từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

 

Thế nhưng, sau khi Hứa Hạo đi rồi, tôi lại càng căng thẳng hơn, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Khiêm.

 

Vừa nãy đầu óc tôi trống rỗng, chỉ hành động theo phản xạ trong cơn cuống quýt. Nhưng bây giờ, tôi lại hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào.

 

Bất chợt….

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-tham-ban-than-cua-anh-trai/chuong-6.html.]

Một hơi ấm chạm nhẹ lên môi tôi.

 

Là tay của Lâm Tử Khiêm.

 

Anh ấy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi dấu vết trên môi tôi, giọng nói trầm thấp:

 

"Hà tất phải làm vậy? Nếu hắn còn quấy rầy em, tôi đ.á.nh hắn là được, đâu cần phải làm đến mức này."

 

Bước này?

 

Ý anh ấy là… chuyện tôi vừa bất chợt hôn anh sao?

 

Tôi không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu lí nhí xin lỗi:

 

"Xin lỗi anh, Tử Khiêm, lúc nãy em chỉ là quá vội nên…"

 

"Không sao."

 

Vẫn chỉ hai chữ quen thuộc, trên gương mặt anh không hề có chút biến đổi cảm xúc nào, ánh mắt nhìn tôi vẫn ôn hòa như cũ.

 

"Em chưa ăn tối phải không?"

 

Tôi gật đầu, trong lòng vẫn còn chút chột dạ, không dám nói nhiều.

 

Lâm Tử Khiêm tự nhiên cầm lấy túi xách trong tay tôi, giọng nói trầm ổn:

 

"Trước khu chung cư của em có một quán lẩu mới mở, đ á.nh giá rất tốt, muốn thử không?"

 

"Vậy à? Em còn chưa biết luôn đó."

 

Tôi chỉ thuận miệng đáp một câu, nhưng Lâm Tử Khiêm lại khựng lại một chút, sau đó khẽ nói:

 

"Vài ngày trước anh có đi ăn cùng bạn."

 

"Ồ."

 

Tôi gật đầu, cười nhẹ:

 

"Được thôi, em ăn gì cũng được."

 

Thế là Lâm Tử Khiêm đưa tôi đến quán lẩu đó. Anh không hề lừa tôi, mùi vị quả thực rất tuyệt.

 

Từ nước lẩu cho đến nguyên liệu, tất cả đều ngon xuất sắc.

 

Nhưng tôi lại không có tâm trạng để thưởng thức, ánh mắt cứ vô thức hướng về phía Lâm Tử Khiêm, ngắm nhìn anh qua làn khói lẩu nghi ngút.

 

Hình như đây là lần đầu tiên tôi và anh ăn lẩu cùng nhau.

 

Nhìn anh qua lớp hơi nóng bốc lên, tôi bất giác nghĩ….

 

Nếu như người đàn ông này thuộc về tôi, thì tốt biết bao.

 

Không biết là do bầu không khí quá đỗi mờ ám, hay do hai lần hôn bất ngờ trước đó đã tiếp thêm dũng khí cho tôi, mà giữa hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, tôi chợt có ý nghĩ muốn thổ lộ với anh.

 

Nhưng rồi, suốt bữa ăn, tôi cứ chần chừ mãi, rốt cuộc cũng không thể nói ra nửa lời.

 

Đến khi ăn xong, tôi vẫn chỉ quanh co những chuyện linh tinh, còn lời thật lòng, cuối cùng vẫn chẳng thể thốt lên.O mai d.a.o Muoi

 

Sau bữa ăn, Lâm Tử Khiêm giơ tay gọi nhân viên đến tính tiền, tôi vội mở mã thanh toán của mình đưa cho nhân viên. Nhưng còn chưa kịp quét, đã bị anh ngăn lại.

 

Vừa quét mã của mình, anh vừa mỉm cười nhìn tôi:

 

"Đi ăn cùng nhau, sao có lý nào lại để con gái trả tiền chứ?"

 

Thanh toán xong, anh lại xách túi giúp tôi:

 

"Đi thôi, anh đưa em về."

 

Tôi gật đầu, lặng lẽ đi theo anh ra khỏi quán.

 

Thế nhưng, vừa đi được hai bước, anh đã nhận được điện thoại từ anh trai tôi…

 

Lại cãi nhau với chị dâu tôi nữa rồi.

 

Lần này, anh tôi giận dỗi bỏ ra ngoài, chạy thẳng đến quán bar, giờ đang ngồi uống rượu một mình và nhất quyết đòi Lâm Tử Khiêm đến uống cùng.

 

Lâm Tử Khiêm thoáng nhìn tôi, rồi đáp:

 

"Được."

 

Nói xong, anh cúp máy:

 

"Anh đưa em về trước nhé."

 

Loading...