Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Yêu Em Thành Bệnh - Phần 4: Muốn cưới em.

Cập nhật lúc: 2025-07-05 04:54:51
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10.

“Vợ yêu.”

Anh dám cái từ đó! Cái con ma c.h.ế.t tiệt làm ? Chúng căn bản thiết đến mức đó ?

“Khi nào bắt đầu đây?” Liễu Canh Hoằng mở to đôi mắt vô tội chằm chằm.

Tôi cũng mở tròn mắt .

Bắt đầu? Bắt đầu cái gì nữa?

Chắc vì vẻ mặt nghi hoặc của quá rõ ràng, như hiểu điều gì đó, đột nhiên chỉ màn hình điện thoại của .

Trên đó một dòng bình luận: “Dán dán bia mộ~”

Anh còn nhớ cái ?

Cái màn “dán dán” đó mà cũng tha hả?

Tôi lập tức nhớ đến nụ hôn hôm đó ở nghĩa trang, cảm giác như nuốt chửng, như thể sinh mệnh trong rút từng chút một.

Giờ còn dính lấy nữa? Thà cho c.h.ế.t nhanh còn hơn!

Tôi nhanh chóng tính toán tình hình hiện tại: đang cách ly trong khách sạn, dễ ngoài, ít nhất cũng mười ngày nửa tháng. Nếu cố ý phá vỡ cách ly, khả năng cao là bóc lịch. Nghĩa là ngoài .

Còn cái tên mặt thì ý định tự rời .

Tới nước , bắt đầu thấy bình tĩnh.

Thế nên hỏi bằng giọng điệu ôn hòa: “Rốt cuộc thế nào?”

“Muốn cưới em.”

Lại nữa .

Tốt lắm.

11.

Hai chúng cứ giằng co mãi mà ai chịu nhường ai. Một gả, một cứ nhất quyết đòi cưới.

Một soái ca thế , cứ trúng cơ chứ?

"Két" một tiếng.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Chiếc đèn trần vốn lỏng lẻo đầu cuối cùng cũng rơi xuống, suýt nữa là đập thẳng đầu . Kết quả là Liễu Canh Hoằng lao tới, đỡ lấy .

Anh che chở .

Một luồng lạnh lẽo bủa vây lấy ngay lập tức. Tôi lạnh đến mức run rẩy ngừng.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa kéo kín, rọi thẳng lên Liễu Canh Hoằng… thiêu đốt làn da trắng bệch của .

Tôi đột nhiên nhận :

Thứ nhất, Liễu Canh Hoằng lẽ định g.i.ế.c .

Thứ hai, quan trọng hơn cả… Anh sợ ánh sáng mặt trời.

12.

Vừa tại cứu ? Chẳng lẽ thật sự chết? Vậy chẳng giờ hiểu lầm ?

Tôi còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì thấy cánh tay của Liễu Canh Hoằng khi nãy nắng chiếu , bắt đầu sưng đỏ, thậm chí còn dấu hiệu lở loét.

Anh thật sự sợ ánh sáng mặt trời.

Tôi nhất thời sững .

Vậy mà vẫn bằng lòng hy sinh để cứu .

chứ?

Liễu Canh Hoằng dường như thoải mái, chạm vết thương. Sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh như hạt đậu.

Thế thì... nếu lúc kéo hết rèm cửa , chẳng sẽ thể nào gần nữa ?

Tôi bước đến bên cửa sổ, đầu thoáng qua Liễu Canh Hoằng đang ở trong góc tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-thanh-benh/phan-4-muon-cuoi-em.html.]

Tôi cắn răng.

Cuối cùng, vẫn kéo rèm .

Căn phòng chìm bóng tối.

Dường như cần nghỉ ngơi, còn thì giường nghịch điện thoại. Tình cờ lướt thấy một tấm ảnh Weibo.

Một trai bàn, ánh nắng vàng ấm áp rọi mặt bàn, chiếu lên gương mặt tươi của .

Là Liễu Canh Hoằng.

Chẳng lẽ là ảnh chụp lúc còn sống?

Lúc đó da hề trắng bệch như bây giờ, cả toát lên vẻ trong sáng tuấn tú, nụ còn mang theo một lúm đồng tiền nhỏ bên khóe môi.

Trước mặt là một đĩa mì Ý. Sốt thịt rưới thành hình tròn.

Hình tròn?

Tôi chợt cảm thấy chút kỳ lạ, bấm trang cá nhân Weibo của .

Phát hiện thích chia sẻ đồ ăn, mỗi ngày là một món khác , nụ trong sáng, khỏe mạnh. Mỗi món ăn đều một hình tròn tạo bằng sốt hoặc nguyên liệu.

Đây là nghi thức khi ăn của ?

Tôi thấy đầu lưỡi tê, liền lè lưỡi gương… lưỡi đúng là một vòng tròn rõ ràng.

Tốt lắm.

Anh coi là đĩa mì Ý của đấy ?

13.

Cánh tay của Liễu Canh Hoằng xuất hiện một vết thương rõ ràng đến đáng sợ. 

cũng vì cứu thương, trong lòng khỏi chút áy náy.

Tôi đưa tay chạm nhẹ cánh tay , cẩn thận hỏi: “Đau ?”

Anh khẽ nhíu mày, nhưng trả lời.

Chắc là đau thật.

Tôi liền an ủi: “Không , cũng từng vết thương to thế , từ từ cũng lành thôi.”

Liễu Canh Hoằng liếc một cái: “Em ?”

Nói thì ngại...

Hồi nhỏ từng cùng bạn trộm hái hoa ở vườn nhà , chó dữ rượt đuổi một mạch. Lúc con ch.ó nhào tới, đẩy bạn , còn thì cắn.

Vết thương ở một chỗ cực kỳ ngượng. Ngay bên trong đùi.

Tôi đỏ mặt, chỉ tay chỗ đó: “Ở đây.”

Liễu Canh Hoằng nhướng mày.

Này

Anh cái gì đấy?!

Tôi lập tức thấy hổ, nhưng thể để mất khí thế, bèn trừng mắt lườm : “Có gì mà ghê gớm?”

“Có một vết sẹo thì vẫn lắm.”

“Tôi thấy cũng , dù cũng chẳng ai thấy.”

Anh bỗng sang, thẳng : “Sau sẽ thấy mà.”

!!!

Tim đập mạnh.

Ý gì đây? Một chỗ riêng tư thế mà, tại thấy? Anh nghĩ giữa chúng quan hệ mật kiểu gì ?

Nhìn cái đầu ! Nhìn bà thì !

 

Loading...