3.
Giọng quen thuộc đến mức khiến da đầu tê rần.
Ngẩng đầu lên liền thấy Trần Cạnh Tiêu đang ở cửa, áo cảnh phục cài kín đến tận cổ, thắt lưng da bó chặt vòng eo gọn gàng.
Ánh mắt lướt qua chiếc váy ngắn hai dây , yết hầu khẽ động.
Tầm mắt hai giao , theo phản xạ lùi tay :
“Chồng … … em giải thích…”
“Mấy đều gọi, chỉ em gọi ai hết…”
“Tay em còn dám sờ, mắt còn dám kỹ…”
Cậu cảnh sát trẻ bên cạnh nhịn , bật khẽ: "Khụ.”
“Đội trưởng Trần, đây là đoạn ghi hình giám sát…”
Cậu đưa máy tính bảng cho .
trơ mắt hình ảnh chính trong màn hình… đang dán mắt cơ bụng của nam mẫu mà nuốt nước miếng lấy nuốt nước miếng.
Đến mức chỉ lập tức đầu thai .
Tệ hơn nữa là… Trần Cạnh Tiêu ấn tạm dừng, phóng to ngay cảnh suýt chạm cơ bụng .
“Cô Ôn.” Anh gõ khớp tay lên màn hình, chiếc nhẫn cưới va kính phát tiếng “cạch” khô khốc: “Hành động giải thích thế nào đây?”
mềm chân suýt quỳ tại chỗ: “Chồng ơi, em ! Em… em đang thưởng thức nghệ thuật…”
Trần Cạnh Tiêu nghiến răng: “Áp giải .”
Đôi chân dài trong quần cảnh phục sải bước mang theo sát khí hừng hực.
chợt nhớ hôm xem mắt, mặc cảnh phục, trong đầu là… còng tay, cưỡng chế tình cảm, mấy thứ đồi trụy đẫm sắc vàng.
Giờ quả báo tới thật …
Anh thực sự dùng còng tay, “cưỡng chế” .
Quà tặng kết hôn: một đôi còng tay màu bạc.
Hu hu…
4. Trong phòng thẩm vấn.
Trần Cạnh Tiêu cau mày cái áo hai dây bé xíu . Cởi cảnh phục , trùm kín .
rụt cổ co chân ghế, giả vờ chim cút.
“Họ tên?”
“Vợ …”
Rầm! – cây bút đập mạnh lên bàn.
Trần Cạnh Tiêu kéo cổ áo, gằn giọng: “Nghiêm túc chút.”
yết hầu khẽ chuyển động, lí nhí : “Ôn Dạng.”
Anh mặt lạnh như tiền: “Động cơ gây án?”
“Bị bỏ mặc 32 ngày trong phòng trống.” bắt đầu đếm ngón tay tố cáo: “Yêu một đàn ông bao giờ về nhà…”
Cậu cảnh sát ghi biên bản ở góc phòng đến kêu như ngỗng.
Trần Cạnh Tiêu trừng mắt liếc một cái, ánh mắt sắc như dao.
“Khai rõ, bộ quá trình gì?”
“Không gì cả, chỉ uống ly nước trái cây…”
Anh gõ bàn cảnh cáo: “Khai man sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật.”
“…Có, nhảy múa…”
“Múa thế nào? Có chuyện gì xảy ?”
“…Có thể là, lỡ tay… chạm cơ bụng của mẫu…”
“Chạm mấy ?”
“Cái liên quan gì đến vụ án chứ?” nhịn nổi phản bác.
Anh mặt lạnh, nghiêm túc: “Mỗi chi tiết đều khai rõ.”
cắn răng: “Hai ? Ba ?”
Sắc mặt Trần Cạnh Tiêu tối sầm, giọng trầm như giông: “Rốt cuộc là mấy ?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
cúi đầu nhận tội: “Em sai , chồng ơi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yeu-em-la-chuyen-tham-lang-cua-trai-tim-co-don/phan-2-001-size-dai.html.]
Ngoài cửa, vài cảnh sát đang dán mặt cửa kính hóng drama:
“Khụ, đội trưởng Trần, theo quy định thì hỏi rõ vùng tiếp xúc của nghi phạm… cơ bụng là cơ bụng , giữa ạ?”
Trần Cạnh Tiêu ném ánh mắt như b.ắ.n độc: “Mấy rảnh lắm hả?”
“Thì dạy mà!” Vừa lùi nhao nhao: “Tuần còn thu thập chứng cứ chi tiết từng centimet…”
“Đó là đối với mại dâm!”
“ chị dâu là đụng cả đường cơ cá nha~”
Cậu cảnh sát ghi biên bản suýt tét miệng, lôi điện thoại : “Anh Trần , cả nhóm hình sự đang bàn tán tốc độ xuất cảnh tối nay của phá kỷ lục, ai cũng hỏi chạy nước rút 100m …”
Trần Cạnh Tiêu tóm cổ ném thằng nhỏ ngoài.
Cậu thò đầu nốt: “À đúng , chị dâu nếu cần nghệ thuật cơ bụng, bên đội …”
“Không tan ca nữa hả?”
“Muốn ! Hai tiếp tục… thi hành luật pháp ạ!”
“À, Trần, đừng quên ký giấy bảo lãnh nhà thì mới đưa chị dâu về nha~”
Trần Cạnh Tiêu mặt đen như đ.í.t nồi, ký cái roẹt. Sau đó đưa tay siết chiếc áo khoác trùm lên .
5.
Trên đường về, im lặng lái xe, một lời.
ngoan rụt rè: “Trần Cạnh Tiêu… giận hả?”
“Không.” Mặt cảm xúc.
Rõ ràng là giận lòi còn bày đặt .
len lén liếc .
Đường viền hàm căng cứng, lông mày rậm rạp rũ xuống, môi mím chặt. Ngón tay thon dài cầm vô lăng, tay áo sơ mi cảnh sát xanh da trời xắn đến khuỷu, để lộ cánh tay săn chắc, gân xanh hiện rõ.
Đẹp trai đến mức giận cũng thành nghệ thuật.
còn đang nghĩ nên dỗ kiểu gì thì… Điện thoại rung.
bắt máy, giọng oang oang của bạn vang lên:
“Ôn Tiểu Dạng! Tám mẫu tớ gọi đều chồng bắt hết đó! Cậu thì sờ tay, tớ còn đụng tí nào!”
“Mà thật nhé, đội cảnh sát của chồng chân dài, mặc cảnh phục vô đúng kiểu gợi cảm c.h.ế.t , eo Trần nhà chắc còn ngon hơn trai mẫu!”
Cái quỷ gì thế …
hoảng quá, vội tắt máy.
Ai ngờ bấm nhầm sang loa ngoài.
“Nghe Trần chở về nhà hả? Vậy tối nay chắc bùng nổ lắm đây nhỉ?”
“Nhịn bao nhiêu ngày , quần chắc sắp cháy đó?”
Trần Cạnh Tiêu đầu liếc , ánh mắt khó dò.
run tay rơi điện thoại xuống gầm ghế.
“Chồng ngày nào cũng về, chẳng lẽ là do… yếu thật?”
“Tớ gửi bảng đánh giá năng lực trai đó, nhớ gửi báo cáo chiến đấu nha~”
“À mà, tớ còn mua sẵn cả đồ ngủ sexy, nhớ còng tay treo lên đầu giường nha!”
Trần Cạnh Tiêu cúi đầu nhặt điện thoại, lạnh lùng lên tiếng: “Cô Lâm, gói VIP 200.000 ở hộp đêm Nightlight của cô, cần chúng đến phổ cập pháp luật ?”
Đầu dây bên truyền đến tiếng ho sặc sụa: “Khụ, cái đó… đội trưởng Trần , chúng đều là nghệ thuật, thưởng thức thuần túy thôi…”
Cúp máy.
Trong xe im phăng phắc.
Lúc ngang qua cửa hàng tiện lợi, Trần Cạnh Tiêu lạnh mặt đỗ xe.
Chẳng bao lâu .
Trên tay thêm hai cái hộp nhỏ.
“Anh mua gì đó…” tò mò hỏi.
Anh trả lời, chỉ lạnh mặt nhét thẳng tay .
cúi đầu .
Trên hộp in rõ: 001.
Mà còn là size lớn.
Ô-mô…